*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vẫn phải tu luyện chiêu kiếm tất sát đến hóa cảnh mới được”.
Ánh mắt Lâm Nhất lấp lánh, trong lòng lẩm bẩm.
Kiếm thứ mười đến kiếm thứ mười hai của Thanh Tiêu Thập Tam Kiếm được gọi là chiêu kiếm tất sát. Không ra thì thôi, ra phải thấy máu, thấy máu phong hầu, nhất kiếm tất sát.
Đó mới là đòn sát thủ chân chính của Thanh Tiêu Kiếm Pháp, sẽ sản sinh biến hóa về chất.
Cũng chỉ có chiêu kiếm tất sát mới có thể chân chính phát huy uy năng của kiếm ý Thông Linh đỉnh phong viên mãn.
Trong lúc Lâm Nhất suy nghĩ, ba người nhóm Phương Thiếu Vũ lần lượt mở mắt ra, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ, ánh mắt nhìn Lâm Nhất đều chứa đầy sự cảm kích.
Ba người có thể tu luyện Bán Bộ Thiên Phách đến cực hạn đều là nhờ tài nguyên Lâm Nhất cướp trong tay Hỏa Vân giới, nếu không thì không biết phải đợi đến lúc nào.
“Nhiều lắm là hai ngày chúng ta sẽ đến được thành Lôi Hỏa”, Lâm Nhất nhìn ba người họ, nói: “Các ngươi hiểu về tòa Long Thành này bao nhiêu?”
“Trước kia ta bế quan ở Long Tượng cũng thu thập được nhiều tình báo”.
Phương Thiếu Vũ trầm ngâm rồi nói: “Hơn trăm tòa Long Thành của Nhật Diệu Chi Địa, thành Lôi Hỏa cũng miễn cưỡng được xem là Long Thành cỡ lớn, hội tụ nhân tài ở các giới vực, có thể nói cao thủ như mây. Cho dù mạnh như Hỏa Vân giới, trong thành Lôi Hỏa này cũng không tính là quá nổi bật, chỉ là danh tiếng của Phong Huyền hơi cao mà thôi”.
Dù sao cũng đã có tư cách độ kiếp, một khi độ kiếp thành công thì xem như chân trời rộng mở, ở trong thành Lôi Hỏa cũng có thể được xem là đại nhân vật.
Một nhân vật như vậy, các nơi đều sẽ không tiếp đãi chậm trễ.
Đương nhiên, nếu đã là độ kiếp thì đồng nghĩa chứa đầy nguy hiểm, nếu không nắm chắc, Phong Huyền cũng sẽ không dám tùy tiện độ kiếp.
Thiên Phách kiếp vô cùng hung hiểm, nói là cửu tử nhất sinh cũng không quá.
“Đối với chúng ta mà nói cũng xem như là tin tức tốt, nếu người này thật sự độ kiếp thành công thì hơi đáng sợ”, Phương Thiếu Vũ nghiêm nghị nói.
Lâm Nhất không cho ý kiến.
Nếu người này thật sự độ kiếp thành công thì đúng là có chút phiền phức, sau khi độ kiếp thành công, thực lực sẽ biến hóa long trời lở đất. Nhưng nếu không độ kiếp, bất kể nội tình của hắn ta có sâu dày thế nào, đối với Lâm Nhất mà nói cũng sẽ không có gì phải kiêng kị.
“Có yêu nghiệt ở giới vực cấp cao không?”
Lâm Nhất lên tiếng hỏi.
“Không có”.
Phương Thiếu Vũ lắc đầu, tỏ ra kỳ quái: “Ta nghe khắp Nhật Diệu Chi Địa này hình như không có ai của giới vực cao cấp, không những ở thành Lôi Hỏa mà ở Long Thành khác cũng không có giới vực cao cấp”.
“Ồ?”.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng kỳ dị, chuyện này có hơi lạ.
“Vẫn phải tu luyện chiêu kiếm tất sát đến hóa cảnh mới được”.
Ánh mắt Lâm Nhất lấp lánh, trong lòng lẩm bẩm.
Kiếm thứ mười đến kiếm thứ mười hai của Thanh Tiêu Thập Tam Kiếm được gọi là chiêu kiếm tất sát. Không ra thì thôi, ra phải thấy máu, thấy máu phong hầu, nhất kiếm tất sát.
Đó mới là đòn sát thủ chân chính của Thanh Tiêu Kiếm Pháp, sẽ sản sinh biến hóa về chất.
Cũng chỉ có chiêu kiếm tất sát mới có thể chân chính phát huy uy năng của kiếm ý Thông Linh đỉnh phong viên mãn.
Trong lúc Lâm Nhất suy nghĩ, ba người nhóm Phương Thiếu Vũ lần lượt mở mắt ra, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ, ánh mắt nhìn Lâm Nhất đều chứa đầy sự cảm kích.
Ba người có thể tu luyện Bán Bộ Thiên Phách đến cực hạn đều là nhờ tài nguyên Lâm Nhất cướp trong tay Hỏa Vân giới, nếu không thì không biết phải đợi đến lúc nào.
“Nhiều lắm là hai ngày chúng ta sẽ đến được thành Lôi Hỏa”, Lâm Nhất nhìn ba người họ, nói: “Các ngươi hiểu về tòa Long Thành này bao nhiêu?”
“Trước kia ta bế quan ở Long Tượng cũng thu thập được nhiều tình báo”.
Phương Thiếu Vũ trầm ngâm rồi nói: “Hơn trăm tòa Long Thành của Nhật Diệu Chi Địa, thành Lôi Hỏa cũng miễn cưỡng được xem là Long Thành cỡ lớn, hội tụ nhân tài ở các giới vực, có thể nói cao thủ như mây. Cho dù mạnh như Hỏa Vân giới, trong thành Lôi Hỏa này cũng không tính là quá nổi bật, chỉ là danh tiếng của Phong Huyền hơi cao mà thôi”.
Dù sao cũng đã có tư cách độ kiếp, một khi độ kiếp thành công thì xem như chân trời rộng mở, ở trong thành Lôi Hỏa cũng có thể được xem là đại nhân vật.
Một nhân vật như vậy, các nơi đều sẽ không tiếp đãi chậm trễ.
Đương nhiên, nếu đã là độ kiếp thì đồng nghĩa chứa đầy nguy hiểm, nếu không nắm chắc, Phong Huyền cũng sẽ không dám tùy tiện độ kiếp.
Thiên Phách kiếp vô cùng hung hiểm, nói là cửu tử nhất sinh cũng không quá.
“Đối với chúng ta mà nói cũng xem như là tin tức tốt, nếu người này thật sự độ kiếp thành công thì hơi đáng sợ”, Phương Thiếu Vũ nghiêm nghị nói.
Lâm Nhất không cho ý kiến.
Nếu người này thật sự độ kiếp thành công thì đúng là có chút phiền phức, sau khi độ kiếp thành công, thực lực sẽ biến hóa long trời lở đất. Nhưng nếu không độ kiếp, bất kể nội tình của hắn ta có sâu dày thế nào, đối với Lâm Nhất mà nói cũng sẽ không có gì phải kiêng kị.
“Có yêu nghiệt ở giới vực cấp cao không?”
Lâm Nhất lên tiếng hỏi.
“Không có”.
Phương Thiếu Vũ lắc đầu, tỏ ra kỳ quái: “Ta nghe khắp Nhật Diệu Chi Địa này hình như không có ai của giới vực cao cấp, không những ở thành Lôi Hỏa mà ở Long Thành khác cũng không có giới vực cao cấp”.
“Ồ?”.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng kỳ dị, chuyện này có hơi lạ.