*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Kiếm Điêu của ta!”
Nhìn cơn mưa máu đầy trời, Vương Diễm không cầm được la thất thanh, vô cùng đau lòng.
Ở Lăng Tiêu Kiếm Các, để có được một con Kiếm Điêu không hề dễ dàng.
Và để nuôi dưỡng Kiếm Điêu lên đến cảnh giới Huyền Võ còn khó hơn nữa. Kiếm Điêu vốn cô độc và kiêu ngạo, có khoảng tám đến chín mươi phần trăm không thể đột phá thành công.
Nếu không thành công sẽ chết ngay lập tức.
Kiếm Điêu vĩnh viễn trung thành tuyệt đối với chủ nhân của mình. Ở Đại Tần đế quốc cũng hiếm khi gặp được yêu thú loài chim dữ có thể thuần hoá triệt để.
Có Kiếm Điêu thay cho đi bộ, có thể bay trên bầu trời, không những thuận tiện mà còn giúp ích rất nhiều trong chiến đấu.
Theo lời đồn đại, nếu một võ giả muốn đạt tới trình độ có thể cùng múa với mây xanh, thì cần phải đạt đến cảnh giới Thiên Phách mới làm được.
Vốn dĩ hắn ta chỉ muốn để Kiếm Điêu đưa Diệp Lưu Vân đi, không ngờ cả người lẫn chim đều chết!
“Tiếc thật, một tên vô sỉ đã hại chết một con Kiếm Điêu”.
Nhìn tư thế oai hùng của nhát kiếm do Lâm Nhất thi triển trên không trung, đôi mắt Hân Nghiên khẽ nheo lại, cô ta cười nhẹ, thầm thán phục trong lòng, nhát kiếm của Lâm sư đệ thực sự chấn động.
Hoá ra ngọc bài công pháp mà hắn xin được ở Huyền Võ điện ngày hôm đó là Bá Kiếm.
Nghe nói hắn đã bị trưởng lão thủ các làm cho thất khiếu chảy máu, quỳ một gối xuống đất vẫn cố chấp không từ bỏ, cuối cùng mới có thể đem ngọc bài cả bộ công pháp rời khỏi Huyền Võ điện.
Tiểu tử này làm vậy là vì đã hứa với ta sao?
Nhưng cũng không đến mức phải liều mạng như thế...
“Hân Nghiên!”
Vương Diễm phẫn nộ, lạnh lùng nhìn sang.
Nụ cười trên mặt Hân Nghiên biến mất, cô ta lạnh giọng: “Vương Diễm, bây giờ không chỉ đơn giản là cái chết của Kiếm Điêu. Ngươi tự tiện nhúng tay vào trận chiến sinh tử trên núi Huyết Kỳ, vi phạm nội quy tông môn, ngươi nên nghĩ lại mình sẽ gặp hậu quả gì đi!”
Vẻ lạnh lẽo thoáng qua trong mắt Vương Diễm, hắn ta trầm giọng: “Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ta cũng rất muốn biết tông môn sẽ xử phạt Lâm Nhất thế nào khi hắn giết đồng môn ở bên ngoài đài sinh tử!”
Hân Nghiên cười đáp: “Vương Diễm, ngươi không cần phải tự lừa dối mình. Ngay cả Bá Kiếm mà Lâm sư đệ cũng thi triển, đừng nói là giết một kẻ vốn đáng chết, dù bây giờ hắn có giết một người nữa, tông môn cũng sẽ không xử phạt hắn, còn ngươi? Quả thật tông môn không dám làm gì ngươi, nhưng...”
Cô ta đổi chủ đề, cười khẩy: “Nhưng ngươi đã trộm gà không được còn mất nắm gạo, để ta xem ngươi sẽ ăn nói với tông tộc Vương Thị thế nào!”
Bị Hân Nghiên chọc vào chỗ đau, Vương Diễm lập tức
“Kiếm Điêu của ta!”
Nhìn cơn mưa máu đầy trời, Vương Diễm không cầm được la thất thanh, vô cùng đau lòng.
Ở Lăng Tiêu Kiếm Các, để có được một con Kiếm Điêu không hề dễ dàng.
Và để nuôi dưỡng Kiếm Điêu lên đến cảnh giới Huyền Võ còn khó hơn nữa. Kiếm Điêu vốn cô độc và kiêu ngạo, có khoảng tám đến chín mươi phần trăm không thể đột phá thành công.
Nếu không thành công sẽ chết ngay lập tức.
Kiếm Điêu vĩnh viễn trung thành tuyệt đối với chủ nhân của mình. Ở Đại Tần đế quốc cũng hiếm khi gặp được yêu thú loài chim dữ có thể thuần hoá triệt để.
Có Kiếm Điêu thay cho đi bộ, có thể bay trên bầu trời, không những thuận tiện mà còn giúp ích rất nhiều trong chiến đấu.
Theo lời đồn đại, nếu một võ giả muốn đạt tới trình độ có thể cùng múa với mây xanh, thì cần phải đạt đến cảnh giới Thiên Phách mới làm được.
Vốn dĩ hắn ta chỉ muốn để Kiếm Điêu đưa Diệp Lưu Vân đi, không ngờ cả người lẫn chim đều chết!
“Tiếc thật, một tên vô sỉ đã hại chết một con Kiếm Điêu”.
Nhìn tư thế oai hùng của nhát kiếm do Lâm Nhất thi triển trên không trung, đôi mắt Hân Nghiên khẽ nheo lại, cô ta cười nhẹ, thầm thán phục trong lòng, nhát kiếm của Lâm sư đệ thực sự chấn động.
Hoá ra ngọc bài công pháp mà hắn xin được ở Huyền Võ điện ngày hôm đó là Bá Kiếm.
Nghe nói hắn đã bị trưởng lão thủ các làm cho thất khiếu chảy máu, quỳ một gối xuống đất vẫn cố chấp không từ bỏ, cuối cùng mới có thể đem ngọc bài cả bộ công pháp rời khỏi Huyền Võ điện.
Tiểu tử này làm vậy là vì đã hứa với ta sao?
Nhưng cũng không đến mức phải liều mạng như thế...
“Hân Nghiên!”
Vương Diễm phẫn nộ, lạnh lùng nhìn sang.
Nụ cười trên mặt Hân Nghiên biến mất, cô ta lạnh giọng: “Vương Diễm, bây giờ không chỉ đơn giản là cái chết của Kiếm Điêu. Ngươi tự tiện nhúng tay vào trận chiến sinh tử trên núi Huyết Kỳ, vi phạm nội quy tông môn, ngươi nên nghĩ lại mình sẽ gặp hậu quả gì đi!”
Vẻ lạnh lẽo thoáng qua trong mắt Vương Diễm, hắn ta trầm giọng: “Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ta cũng rất muốn biết tông môn sẽ xử phạt Lâm Nhất thế nào khi hắn giết đồng môn ở bên ngoài đài sinh tử!”
Hân Nghiên cười đáp: “Vương Diễm, ngươi không cần phải tự lừa dối mình. Ngay cả Bá Kiếm mà Lâm sư đệ cũng thi triển, đừng nói là giết một kẻ vốn đáng chết, dù bây giờ hắn có giết một người nữa, tông môn cũng sẽ không xử phạt hắn, còn ngươi? Quả thật tông môn không dám làm gì ngươi, nhưng...”
Cô ta đổi chủ đề, cười khẩy: “Nhưng ngươi đã trộm gà không được còn mất nắm gạo, để ta xem ngươi sẽ ăn nói với tông tộc Vương Thị thế nào!”
Bị Hân Nghiên chọc vào chỗ đau, Vương Diễm lập tức