“Quy tắc không gian ở đây không giống với Huyền Hoàng giới, chớ kinh hoảng, bình tĩnh lại là có thể cảm nhận được linh khí thiên địa ở đây!”
Giọng Phương Thiếu Vũ vang lên, nhưng hiệu quả không quá lớn, có vài người đã bị dọa phát sợ rồi.
Với độ cao như thế, nếu không có chân nguyên hộ thể, một khi rơi xuống đất, ngoại trừ Lâm Nhất thì toàn bộ đều biến thành thịt nhão. Ngay cả Lâm Nhất cũng không muốn thừa nhận nguy cơ bực này, có quỷ mới biết mặt đất có bao nhiêu cứng rắn.
Tốc độ rơi xuống của đám người cực nhanh, chẳng mấy chốc đã có người trực tiếp bốc cháy giữa không trung, lớn tiếng thét lên.
Rầm!
Đến khi đám người rơi xuống, người bị thiêu kia đã hóa thành tro, còn có một người thì ngã thành thịt nát. Chúc Thanh Sơn cùng Triệu Thần của Bắc Lăng Vực phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt. Phương Thiếu Vũ và Vũ Hạo Thiên thì hét lên một tiếng, có vẻ như cũng không đáng lo ngại.
Còn Lâm Nhất, chân nguyên ở Tử Phủ của hắn chỉ trì trệ trong khoảnh khắc, sau đó Thanh Tiêu kiếm quyết đã thuận lợi vận chuyển.
Hắn vững vàng đáp xuống đất, không làm kinh động dù chỉ là một hạt bụi.
Nguyệt Vi Vi cũng lượn lờ hạ xuống bên cạnh Lâm Nhất, lông vũ đỏ thắm, không hề có chút dấu hiệu bị thương. Khí tức ẩn giấu giữa hai hàng lông mày càng trở nên khủng bố khi bước vào khoảng không gian này, mang đến cho người ta cảm giác sâu không lường được.
Chẳng mấy chốc, sắc mặt mấy người Lâm Nhất không ngừng thay đổi.
“Nơi này… linh khí thiên địa không khỏi quá nồng đậm!”
Lâm Nhất cảm giác linh khí thiên địa ở đây dồi dào đến mức khoa trương, thoáng vận chuyển công pháp mà đã có không ít linh khí thiên địa dũng mãnh lao vào cơ thể thông qua lỗ chân lông.
Sau khi luyện hóa, chúng lập tức hóa thành chân nguyên cuồn cuộn, chảy tràn trong kinh mạch. Ánh mắt Lâm Nhất bất giác lóe lên tia khác thường.
So với đỉnh núi Huyền Hoàng thì linh khí nơi đây còn nồng đậm hơn rất nhiều, mà lại pha tạp, năng lượng hỗn loạn, thập chí có cả lực lượng Tinh Nguyên!
Lâm Nhất mở lòng bàn tay ra, lẳng lặng vận chuyển kiếm quyết, một luồng linh khí thiên địa lập tức bị hắn chộp lấy, hình thành một vòng xoáy năng lượng thuần túy trong lòng bàn tay hắn. Vòng xoáy kia nhanh chóng cô đọng, thậm chí thoáng có hình thái ban đầu của đan Tinh Nguyên.
Chỉ cần luyện hóa thêm chút nữa là có thể ngưng tụ thành một viên đan Tinh Nguyên hoàn chỉnh, bất kể là hiệu suất hay độ tinh khiết đều vượt xa đỉnh núi Huyền Hoàng.
Tuy nhiên…
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, ngoài ra, hắn còn cảm nhận được ma khí cực kỳ nồng đậm trong không khí. Những… ma khí kia ẩn giấu trong tầng mây, lẳng lặng lan ra, không mang đến cho người ta cảm giác quá rõ ràng, nhưng nếu tính toán thì lượng ma khí này có hơi đáng sợ. Rất khó tưởng tượng được nếu những… ma khí này lắng đọng lại thì sẽ biến chất kinh khủng như thế nào.
“Đây hẳn là thiên lộ thứ 9!”
Phương Thiếu Vũ ngẩng đầu nhìn, ở nơi cuối tầm mắt có một vầng trăng tròn no đủ mà khổng lồ treo lơ lửng. Thấy mọi người tỏ vẻ khó hiểu, hắn ta bèn giải thích: “Ánh trăng ở mỗi một thiên lộ đều khác biệt, những thiên lộ khác đều là trăng tàn, chỉ có thiên lộ thứ chín mới thấy được trăng rằm”.
Giọng Phương Thiếu Vũ vang lên, nhưng hiệu quả không quá lớn, có vài người đã bị dọa phát sợ rồi.
Với độ cao như thế, nếu không có chân nguyên hộ thể, một khi rơi xuống đất, ngoại trừ Lâm Nhất thì toàn bộ đều biến thành thịt nhão. Ngay cả Lâm Nhất cũng không muốn thừa nhận nguy cơ bực này, có quỷ mới biết mặt đất có bao nhiêu cứng rắn.
Tốc độ rơi xuống của đám người cực nhanh, chẳng mấy chốc đã có người trực tiếp bốc cháy giữa không trung, lớn tiếng thét lên.
Rầm!
Đến khi đám người rơi xuống, người bị thiêu kia đã hóa thành tro, còn có một người thì ngã thành thịt nát. Chúc Thanh Sơn cùng Triệu Thần của Bắc Lăng Vực phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt. Phương Thiếu Vũ và Vũ Hạo Thiên thì hét lên một tiếng, có vẻ như cũng không đáng lo ngại.
Còn Lâm Nhất, chân nguyên ở Tử Phủ của hắn chỉ trì trệ trong khoảnh khắc, sau đó Thanh Tiêu kiếm quyết đã thuận lợi vận chuyển.
Hắn vững vàng đáp xuống đất, không làm kinh động dù chỉ là một hạt bụi.
Nguyệt Vi Vi cũng lượn lờ hạ xuống bên cạnh Lâm Nhất, lông vũ đỏ thắm, không hề có chút dấu hiệu bị thương. Khí tức ẩn giấu giữa hai hàng lông mày càng trở nên khủng bố khi bước vào khoảng không gian này, mang đến cho người ta cảm giác sâu không lường được.
Chẳng mấy chốc, sắc mặt mấy người Lâm Nhất không ngừng thay đổi.
“Nơi này… linh khí thiên địa không khỏi quá nồng đậm!”
Lâm Nhất cảm giác linh khí thiên địa ở đây dồi dào đến mức khoa trương, thoáng vận chuyển công pháp mà đã có không ít linh khí thiên địa dũng mãnh lao vào cơ thể thông qua lỗ chân lông.
Sau khi luyện hóa, chúng lập tức hóa thành chân nguyên cuồn cuộn, chảy tràn trong kinh mạch. Ánh mắt Lâm Nhất bất giác lóe lên tia khác thường.
So với đỉnh núi Huyền Hoàng thì linh khí nơi đây còn nồng đậm hơn rất nhiều, mà lại pha tạp, năng lượng hỗn loạn, thập chí có cả lực lượng Tinh Nguyên!
Lâm Nhất mở lòng bàn tay ra, lẳng lặng vận chuyển kiếm quyết, một luồng linh khí thiên địa lập tức bị hắn chộp lấy, hình thành một vòng xoáy năng lượng thuần túy trong lòng bàn tay hắn. Vòng xoáy kia nhanh chóng cô đọng, thậm chí thoáng có hình thái ban đầu của đan Tinh Nguyên.
Chỉ cần luyện hóa thêm chút nữa là có thể ngưng tụ thành một viên đan Tinh Nguyên hoàn chỉnh, bất kể là hiệu suất hay độ tinh khiết đều vượt xa đỉnh núi Huyền Hoàng.
Tuy nhiên…
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, ngoài ra, hắn còn cảm nhận được ma khí cực kỳ nồng đậm trong không khí. Những… ma khí kia ẩn giấu trong tầng mây, lẳng lặng lan ra, không mang đến cho người ta cảm giác quá rõ ràng, nhưng nếu tính toán thì lượng ma khí này có hơi đáng sợ. Rất khó tưởng tượng được nếu những… ma khí này lắng đọng lại thì sẽ biến chất kinh khủng như thế nào.
“Đây hẳn là thiên lộ thứ 9!”
Phương Thiếu Vũ ngẩng đầu nhìn, ở nơi cuối tầm mắt có một vầng trăng tròn no đủ mà khổng lồ treo lơ lửng. Thấy mọi người tỏ vẻ khó hiểu, hắn ta bèn giải thích: “Ánh trăng ở mỗi một thiên lộ đều khác biệt, những thiên lộ khác đều là trăng tàn, chỉ có thiên lộ thứ chín mới thấy được trăng rằm”.