*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!
Lâm Nhất tiến về phía trước một bước, kiếm Táng Hoa trong tay chém ra mười tám tia kiếm quang như điện.
Mỗi một tia kiếm quang đều xông thẳng lên trời, kiếm mang ngưng tụ hoàn toàn bằng điện quang loé lên tia sáng chói mắt. Tốc độ bay lên nhanh đến mức khiến người khác không kịp phản ứng.
Xoẹt!
Gần như trong nháy mắt, lôi vân vừa dày vừa nặng trên bầu trời đã bị đâm ra mười tám lỗ thủng to lớn. Ánh mặt trời xuyên qua mười tám lỗ thủng kia, chiếu sáng lên kiếm quang, khiến tia sáng trông chói mắt đến đáng sợ.
Tóc đen như suối, quần áo xanh như mây, Lâm Nhất xoay kiếm, mười tám tia điện quang lập tức chồng lên nhau.
Lôi vân dày nặng vốn bị chọc ra vô số lỗ thủng trên bầu trời lập tức rách ra như vải vóc, chẳng mấy chốc đã bị đánh tan, ánh mặt trời lại xuất hiện một lần nữa.
Oanh!
Lôi Vân Phong Bạo vốn cực kỳ đáng sợ lại tựa như yêu ma quỷ quái bị ánh mặt trời vùi lấp.
Đương nhiên những người có mắt quan sát đều có thể nhìn ra đây là vì ý chí Lôi Đình của Phong Vô Đạo đã bị đánh tan, căn cơ của Lôi Vân Phong Bạo cũng đã bị huỷ, đương nhiên lôi vân không thể nào tồn tại được nữa. Dù đã đến ngay trước mặt Lâm Nhất, nhưng cũng chỉ có thể tan biến như mây khói.
Keng!
Kiếm Táng Hoa chém ra một đường vòng cung trên không trung, Lâm Nhất cất kiếm lại vào bao, đường cung ngưng tụ từ mười tám kiếm mang kia lại tản ra một lần nữa.
Phụt!
Phong Vô Đạo vô cùng dũng mãnh, tuy ý chí Lôi Đình đã bị phá, nhưng hắn ta vẫn tránh thoát được đa số kiếm mang.
Dù thế, hắn ta vẫn bị trúng ba kiếm, một kiếm xuyên thủng vai phải của hắn ta, khiến hắn ta bay lên không trung. Lại một tia kiếm quang xuyên thủng vai trái của hắn ta, sức công phá đáng sợ khiến hắn ta mất khống chế xoay tròn trên không trung.
Ầm!
Chiêu kiếm cuối cùng đâm trúng ngực hắn ta, đánh vỡ chân nguyên hộ thể. Hắn ta xoay tròn trên không trung tựa như bao cát, cuối cùng rời xuống ở rìa của đài Thăng Long.
Mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt.
Rõ ràng trông giống như Lâm Nhất đã cất kiếm vào bao, nhưng Phong Vô Đạo lại bị rất nhiều kiếm quang đánh thê thảm. Đến khi kiếm Táng Hoa hoàn toàn nằm trong vỏ, Phong Vô Đạo đã quỳ một chân xuống đất, quần áo trên người nhuộm đỏ máu tươi.
Kiếm cực kỳ nhanh, hoa nở như điện.
“Xuất thần nhập hoá”.
Mọi người tỏ vẻ sửng sốt như đang mơ, rất nhiều trưởng lão của thế lực cấp bá chủ đều mang nét mặt nặng nề, chậm rãi nói ra bốn chữ này.
Xuất thần nhập hoá, dưới sự điều khiển của Lâm Nhất, chiêu Bá Kiếm thứ nhất được hắn sử dụng tuỳ ý, biến hoá không ngừng, không chút dấu vết, không thể tìm ra.
Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!
Lâm Nhất tiến về phía trước một bước, kiếm Táng Hoa trong tay chém ra mười tám tia kiếm quang như điện.
Mỗi một tia kiếm quang đều xông thẳng lên trời, kiếm mang ngưng tụ hoàn toàn bằng điện quang loé lên tia sáng chói mắt. Tốc độ bay lên nhanh đến mức khiến người khác không kịp phản ứng.
Xoẹt!
Gần như trong nháy mắt, lôi vân vừa dày vừa nặng trên bầu trời đã bị đâm ra mười tám lỗ thủng to lớn. Ánh mặt trời xuyên qua mười tám lỗ thủng kia, chiếu sáng lên kiếm quang, khiến tia sáng trông chói mắt đến đáng sợ.
Tóc đen như suối, quần áo xanh như mây, Lâm Nhất xoay kiếm, mười tám tia điện quang lập tức chồng lên nhau.
Lôi vân dày nặng vốn bị chọc ra vô số lỗ thủng trên bầu trời lập tức rách ra như vải vóc, chẳng mấy chốc đã bị đánh tan, ánh mặt trời lại xuất hiện một lần nữa.
Oanh!
Lôi Vân Phong Bạo vốn cực kỳ đáng sợ lại tựa như yêu ma quỷ quái bị ánh mặt trời vùi lấp.
Đương nhiên những người có mắt quan sát đều có thể nhìn ra đây là vì ý chí Lôi Đình của Phong Vô Đạo đã bị đánh tan, căn cơ của Lôi Vân Phong Bạo cũng đã bị huỷ, đương nhiên lôi vân không thể nào tồn tại được nữa. Dù đã đến ngay trước mặt Lâm Nhất, nhưng cũng chỉ có thể tan biến như mây khói.
Keng!
Kiếm Táng Hoa chém ra một đường vòng cung trên không trung, Lâm Nhất cất kiếm lại vào bao, đường cung ngưng tụ từ mười tám kiếm mang kia lại tản ra một lần nữa.
Phụt!
Phong Vô Đạo vô cùng dũng mãnh, tuy ý chí Lôi Đình đã bị phá, nhưng hắn ta vẫn tránh thoát được đa số kiếm mang.
Dù thế, hắn ta vẫn bị trúng ba kiếm, một kiếm xuyên thủng vai phải của hắn ta, khiến hắn ta bay lên không trung. Lại một tia kiếm quang xuyên thủng vai trái của hắn ta, sức công phá đáng sợ khiến hắn ta mất khống chế xoay tròn trên không trung.
Ầm!
Chiêu kiếm cuối cùng đâm trúng ngực hắn ta, đánh vỡ chân nguyên hộ thể. Hắn ta xoay tròn trên không trung tựa như bao cát, cuối cùng rời xuống ở rìa của đài Thăng Long.
Mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt.
Rõ ràng trông giống như Lâm Nhất đã cất kiếm vào bao, nhưng Phong Vô Đạo lại bị rất nhiều kiếm quang đánh thê thảm. Đến khi kiếm Táng Hoa hoàn toàn nằm trong vỏ, Phong Vô Đạo đã quỳ một chân xuống đất, quần áo trên người nhuộm đỏ máu tươi.
Kiếm cực kỳ nhanh, hoa nở như điện.
“Xuất thần nhập hoá”.
Mọi người tỏ vẻ sửng sốt như đang mơ, rất nhiều trưởng lão của thế lực cấp bá chủ đều mang nét mặt nặng nề, chậm rãi nói ra bốn chữ này.
Xuất thần nhập hoá, dưới sự điều khiển của Lâm Nhất, chiêu Bá Kiếm thứ nhất được hắn sử dụng tuỳ ý, biến hoá không ngừng, không chút dấu vết, không thể tìm ra.