Người của Tử Nguyệt Động Thiên bừng tỉnh khỏi cơn kinh ngạc, nhưng vừa định ra tay thì lại cảm giác được một luồng khí lạnh.
Là hai người trên đỉnh núi đó chậm rãi đi tới.
Một người ăn mặc như hòa thượng, mặt mũi thanh tú, nhưng chiếc đầu trọc lại cực kỳ bắt mắt. Người còn lại thì là văn sĩ áo trắng, vẻ ngoài là người trung niên, trên người có luồng khí chất nho nhã.
“Lạc Thủy thượng nhân!”
Trong lòng mọi người kinh hãi không thôi, hóa ra người con gái bí ẩn này chính là khách quý mà Lạc Thủy thượng nhân tiếp đãi.
Nhiều người đều biết khách quý mà Lạc Thủy thượng nhân tiếp đãi ở trên đỉnh núi, nhưng không ai ngờ khách quý đó lại là một người con gái trẻ tuổi khuynh thành tuyệt thế, càng không ngờ nàng lại có mối quan hệ rất lớn với Lâm Nhất.
“Ánh sáng của hạt gạo cũng dám lan tỏa trước mặt ta? Lăn qua đây!”
Tô Hàm Nguyệt quát lạnh một tiếng, sự phẫn nộ chứa trong giọng nói khiến người ta cảm thấy như trên trời có tiếng sấm không ngừng vang lên. Rõ ràng không phải nhắm vào bọn họ, nhưng vẫn cảm thấy kinh hoàng không thôi, giống như mình phạm tội gì đó vậy.
Khuynh Nhược U quỳ dưới đất vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cả người bỗng dưng bị kéo đến trước mặt Tô Hàm Nguyệt.
Tô Hàm Nguyệt tóm cổ áo nàng ta, nhấc nàng ta lên không trung, tay phải giơ lên tát vào mặt nàng ta.
Bốp!
Đau thật…
Cái tát đó rất mạnh, giống như sấm đánh. Dù không đánh lên người mình, nhưng mỗi người đều có thể cảm giác được cái tát đó chắc chắn rất đau. . Truyện Khác
Ghê gớm quá, khóe miệng mọi người co giật mấy cái.
Thất tú Thiên Lăng bị Lâm Nhất giết như giết chó, giết người như chém cỏ cũng đủ ghê gớm rồi. Nhưng người phụ nữ này lại ghê gớm hơn, người nàng ta tát là Khuynh Nhược U.
Đó là tiểu công chúa của Tử Nguyệt Động Thiên, nhân tài trong thất tú Thiên Lăng Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm cũng chỉ miễn cưỡng xách giày cho nàng ta mà thôi.
Nhưng người phụ nữ trước mắt lại nói tát là tát, một cái bạt tai tát thẳng vào mặt.
“Tiện nhân, ngươi dám đánh ta!”
Nửa gương mặt của Khuynh Nhược U sưng như đầu heo, đầu tóc rũ rượu, gào lên như phát điên.
Bốp!
Nhưng đáp lại nàng ta là cát tát còn mạnh hơn của Tô Hàm Nguyệt, cái tát này tát cho Khuynh Nhược U sững cả người.
“Đánh ngươi thì sao hả? Nếu không có tên đầu trọc khuyên rằng chuyện của nam nhân thì tốt nhất đừng nhúng tay, ta đã sớm đánh chết ngươi”.
Tô Hàm Nguyệt thản nhiên nói: “Ngươi đánh hắn hai chưởng, ta trả lại ngươi hai cái tát đã xem như hời cho ngươi rồi. Ngươi yên tâm, hôm nay ta không giết ngươi, giữ lại cái mạng hèn này. Ta tin, một ngày nào đó, Tiểu Lâm Tử sẽ đường đường chính chính giết ngươi”.
Bịch!
Là hai người trên đỉnh núi đó chậm rãi đi tới.
Một người ăn mặc như hòa thượng, mặt mũi thanh tú, nhưng chiếc đầu trọc lại cực kỳ bắt mắt. Người còn lại thì là văn sĩ áo trắng, vẻ ngoài là người trung niên, trên người có luồng khí chất nho nhã.
“Lạc Thủy thượng nhân!”
Trong lòng mọi người kinh hãi không thôi, hóa ra người con gái bí ẩn này chính là khách quý mà Lạc Thủy thượng nhân tiếp đãi.
Nhiều người đều biết khách quý mà Lạc Thủy thượng nhân tiếp đãi ở trên đỉnh núi, nhưng không ai ngờ khách quý đó lại là một người con gái trẻ tuổi khuynh thành tuyệt thế, càng không ngờ nàng lại có mối quan hệ rất lớn với Lâm Nhất.
“Ánh sáng của hạt gạo cũng dám lan tỏa trước mặt ta? Lăn qua đây!”
Tô Hàm Nguyệt quát lạnh một tiếng, sự phẫn nộ chứa trong giọng nói khiến người ta cảm thấy như trên trời có tiếng sấm không ngừng vang lên. Rõ ràng không phải nhắm vào bọn họ, nhưng vẫn cảm thấy kinh hoàng không thôi, giống như mình phạm tội gì đó vậy.
Khuynh Nhược U quỳ dưới đất vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cả người bỗng dưng bị kéo đến trước mặt Tô Hàm Nguyệt.
Tô Hàm Nguyệt tóm cổ áo nàng ta, nhấc nàng ta lên không trung, tay phải giơ lên tát vào mặt nàng ta.
Bốp!
Đau thật…
Cái tát đó rất mạnh, giống như sấm đánh. Dù không đánh lên người mình, nhưng mỗi người đều có thể cảm giác được cái tát đó chắc chắn rất đau. . Truyện Khác
Ghê gớm quá, khóe miệng mọi người co giật mấy cái.
Thất tú Thiên Lăng bị Lâm Nhất giết như giết chó, giết người như chém cỏ cũng đủ ghê gớm rồi. Nhưng người phụ nữ này lại ghê gớm hơn, người nàng ta tát là Khuynh Nhược U.
Đó là tiểu công chúa của Tử Nguyệt Động Thiên, nhân tài trong thất tú Thiên Lăng Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm cũng chỉ miễn cưỡng xách giày cho nàng ta mà thôi.
Nhưng người phụ nữ trước mắt lại nói tát là tát, một cái bạt tai tát thẳng vào mặt.
“Tiện nhân, ngươi dám đánh ta!”
Nửa gương mặt của Khuynh Nhược U sưng như đầu heo, đầu tóc rũ rượu, gào lên như phát điên.
Bốp!
Nhưng đáp lại nàng ta là cát tát còn mạnh hơn của Tô Hàm Nguyệt, cái tát này tát cho Khuynh Nhược U sững cả người.
“Đánh ngươi thì sao hả? Nếu không có tên đầu trọc khuyên rằng chuyện của nam nhân thì tốt nhất đừng nhúng tay, ta đã sớm đánh chết ngươi”.
Tô Hàm Nguyệt thản nhiên nói: “Ngươi đánh hắn hai chưởng, ta trả lại ngươi hai cái tát đã xem như hời cho ngươi rồi. Ngươi yên tâm, hôm nay ta không giết ngươi, giữ lại cái mạng hèn này. Ta tin, một ngày nào đó, Tiểu Lâm Tử sẽ đường đường chính chính giết ngươi”.
Bịch!