Hắn ta vốn cho rằng Lâm Nhất chắc chắn sẽ không dám xuất hiện, không ôm quá nhiều hy vọng, nhưng lại không ngờ đối phương lại thực sự giống như những gì đại ca hắn ta đã nói, sẽ xuất hiện một cách quang minh chính đại.
Bây giờ, lúc phát hiện ra Lâm Nhất, sát ý và oán hận trong lòng hắn ta đã không thể kiềm chế nổi nữa mà bùng phát. Quát lớn một tiếng, trong không trung bỗng phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Danh tiếng của công tử Táng Hoa Lâm Nhất đến nay đã có thể nói là không người nào không biết ở thành Thiên Lăng, tiếng quát lớn này vừa vang lên đã có vô số ánh mắt đảo qua dán lên người Lâm Nhất.
Lâm Nhất!
Trần Hùng quát một tiếng, trong âm thanh đó bao hàm sự phẫn hận và thù hằn cực độ đã bị đè nén trong lòng rất lâu, nó như một tiếng sấm nổ đùng đùng trên bầu trời.
Vô số ánh mắt khi chạm đến chỗ Lâm Nhất bỗng có khá nhiều nhân tài của thế gia bừng tỉnh, sắc mặt ai nấy đều trở nên lạnh lùng, lần lượt đáp xuống xung quanh chỗ Lâm Nhất.
Thất tú Thiên Lăng lặng lẽ rời đi, trên cánh đồng hoang vu mới vừa tĩnh lặng lại bỗng lập tức bùng nổ.
“Ông trời của ta ơi, thực sự là Lâm Nhất, thằng nhãi này lại còn dám đến đây!”
“Mẹ nó, thằng nhóc này chán sống rồi à, chẳng lẽ thành Thiên Lăng lại tệ hại như thế, sau khi bị sỉ nhục thậm tệ, Thất tú Thiên lăng đều đã đồng thời xuất hiện rồi mà hắn lại vẫn còn dám đến”.
“Thực quá đáng”. . truyen bjyx
“Đáng ghét quá, nếu là một người bất kỳ nào đó trong Thất tú Thiên Lăng ở lại thì tốt rồi, sẽ dễ dàng ngược cho hắn tơi tả, khiến hắn phải quỳ xuống đất xin tha như một con chó”.
“Thằng nhãi này gian xảo quá, Thất tú Thiên Lăng vừa mới đi hắn liền nhảy ra, hắn đây là muốn nhân cơ hội nhào vào à!”
Trong một thoáng trên cánh đồng hoang vu ào ào vang lên âm thanh chửi rủa căm phẫn của những nhân tài bản địa trong thành Thiên Lăng.
Viu!
Nhưng đúng vào lúc này, có một bóng người phong độ ngời ngời, thanh thoát như chim đáp xuống bên cạnh người Trần Hùng, là Hướng Thiên Hà, yêu nghiệt nội bảng hạng 48 của bảng Long Vân.
Hắn ta quét mắt nhìn sau đó dừng lại trên người Lâm Nhất, sắc mặt lập tức sa sầm. Ngày đó trong buổi đấu giá tử vong, hắn ta thân là yêu nghiệt nội bảng, lại là hy vọng cuối cùng của lớp nhân tài bản địa trong thành Thiên Lăng, vốn dĩ muốn vớt vát lại chút sĩ diện trước mặt tất cả mọi người.
Tiện thể cướp lại thần thạch Tử Diệu mang tặng cho Khuynh Nhược U hòng đổi lại nụ cười của mỹ nhân.
Ai ngờ, đã xuất ra hết ba chiêu mà không những không bắt được Lâm Nhất còn bị đối phương châm biếm là yêu nghiệt nội bảng chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Sau sự việc đó Khuynh Nhược U lại càng đối với hắn ta lạnh lùng hơn, không còn tỏ thái độ tử tế với hắn ta nữa, hoàn toàn chẳng có ý muốn để tâm đến hắn ta. Làm cho hắn ta tức đến mức muốn hộc máu, vẫn luôn coi chuyện này là nỗi sỉ nhục lớn trong đời, bây giờ sắc mặt hắn ta sa sầm như sắp bốc ra khói đen, nhìn chằm chặp vào Lâm Nhất.
Hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Kiếm nô ngươi còn dám xuất hiện, ta nhận lời nhờ vả của Tử Ngọc huynh đợi ngươi đã lâu rồi!”
Bây giờ, lúc phát hiện ra Lâm Nhất, sát ý và oán hận trong lòng hắn ta đã không thể kiềm chế nổi nữa mà bùng phát. Quát lớn một tiếng, trong không trung bỗng phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Danh tiếng của công tử Táng Hoa Lâm Nhất đến nay đã có thể nói là không người nào không biết ở thành Thiên Lăng, tiếng quát lớn này vừa vang lên đã có vô số ánh mắt đảo qua dán lên người Lâm Nhất.
Lâm Nhất!
Trần Hùng quát một tiếng, trong âm thanh đó bao hàm sự phẫn hận và thù hằn cực độ đã bị đè nén trong lòng rất lâu, nó như một tiếng sấm nổ đùng đùng trên bầu trời.
Vô số ánh mắt khi chạm đến chỗ Lâm Nhất bỗng có khá nhiều nhân tài của thế gia bừng tỉnh, sắc mặt ai nấy đều trở nên lạnh lùng, lần lượt đáp xuống xung quanh chỗ Lâm Nhất.
Thất tú Thiên Lăng lặng lẽ rời đi, trên cánh đồng hoang vu mới vừa tĩnh lặng lại bỗng lập tức bùng nổ.
“Ông trời của ta ơi, thực sự là Lâm Nhất, thằng nhãi này lại còn dám đến đây!”
“Mẹ nó, thằng nhóc này chán sống rồi à, chẳng lẽ thành Thiên Lăng lại tệ hại như thế, sau khi bị sỉ nhục thậm tệ, Thất tú Thiên lăng đều đã đồng thời xuất hiện rồi mà hắn lại vẫn còn dám đến”.
“Thực quá đáng”. . truyen bjyx
“Đáng ghét quá, nếu là một người bất kỳ nào đó trong Thất tú Thiên Lăng ở lại thì tốt rồi, sẽ dễ dàng ngược cho hắn tơi tả, khiến hắn phải quỳ xuống đất xin tha như một con chó”.
“Thằng nhãi này gian xảo quá, Thất tú Thiên Lăng vừa mới đi hắn liền nhảy ra, hắn đây là muốn nhân cơ hội nhào vào à!”
Trong một thoáng trên cánh đồng hoang vu ào ào vang lên âm thanh chửi rủa căm phẫn của những nhân tài bản địa trong thành Thiên Lăng.
Viu!
Nhưng đúng vào lúc này, có một bóng người phong độ ngời ngời, thanh thoát như chim đáp xuống bên cạnh người Trần Hùng, là Hướng Thiên Hà, yêu nghiệt nội bảng hạng 48 của bảng Long Vân.
Hắn ta quét mắt nhìn sau đó dừng lại trên người Lâm Nhất, sắc mặt lập tức sa sầm. Ngày đó trong buổi đấu giá tử vong, hắn ta thân là yêu nghiệt nội bảng, lại là hy vọng cuối cùng của lớp nhân tài bản địa trong thành Thiên Lăng, vốn dĩ muốn vớt vát lại chút sĩ diện trước mặt tất cả mọi người.
Tiện thể cướp lại thần thạch Tử Diệu mang tặng cho Khuynh Nhược U hòng đổi lại nụ cười của mỹ nhân.
Ai ngờ, đã xuất ra hết ba chiêu mà không những không bắt được Lâm Nhất còn bị đối phương châm biếm là yêu nghiệt nội bảng chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Sau sự việc đó Khuynh Nhược U lại càng đối với hắn ta lạnh lùng hơn, không còn tỏ thái độ tử tế với hắn ta nữa, hoàn toàn chẳng có ý muốn để tâm đến hắn ta. Làm cho hắn ta tức đến mức muốn hộc máu, vẫn luôn coi chuyện này là nỗi sỉ nhục lớn trong đời, bây giờ sắc mặt hắn ta sa sầm như sắp bốc ra khói đen, nhìn chằm chặp vào Lâm Nhất.
Hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Kiếm nô ngươi còn dám xuất hiện, ta nhận lời nhờ vả của Tử Ngọc huynh đợi ngươi đã lâu rồi!”