*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Răng rắc!
Chiếc lồng ánh sáng đã bị Đạn Chỉ Thần Kiếm va chạm mạnh lập tức vỡ tan tành vì một chưởng này, Phong Huyền Dực lùi nhanh về phía sau. Với khí thế không gì đỡ nổi coi như Lâm Nhất đã đánh lùi được hắn ta, hắn ta cũng khó có thể tìm được cơ hội tuyệt sát Lâm Nhất.
Phong Huyền Dực chau mày, vẻ bực bội chợt thoáng qua trong mắt.
Vừa rồi là cơ hội rất tốt, dị tượng của đối phương bị phá tan, dù cho thi triển át chủ bài trong tuyệt cảnh cũng sẽ rất vội vàng, từ đó uy lực sẽ yếu hơn nhiều.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp lên tiếng mắng, một cái bóng đen đã đột ngột xuất hiện trước người hắn ta. Đợi đến khi hắn ta nhận thấy nguy hiểm, định lùi lại né tránh thì đã muộn.
Phụt!
Con dao găm màu đen cắt rách chân nguyên hộ thể, để lại một vết thương chảy máu giàn giụa trên ngực hắn ta, Phong Huyền Dực định thần nhìn lại thì lập tức giận tái mặt.
Hắn ta không ngờ con mèo rồng kia lại đổi sang một con dao găm màu đen khác, khiến hắn ta nhất thời không để ý nên bị nó làm bị thương.
“Tự tìm đường chết!”
Ngực đau nhức khiến Phong Huyền Dực không nhịn được chửi ầm lên, sầm mặt bùng nổ sát khí vô cùng khủng khiếp.
Bùm!
Hắn ta lao tới nhanh như chớp rồi đấm một quyền, khiến ngựa Huyết Long vừa biến mất lập tức hiện nguyên hình. Răng rắc, có thể nghe thấy một âm thanh giòn giã, ngựa Huyết Long lăn mấy vòng giữa không trung như một quả bóng cao su.
“Súc vật, đi chết đi!”
Phong Huyền Dực cười nhếch mép, sắc mặt dữ tợn, ánh sáng lạnh trong mắt đâm thủng hư không rồi đuổi theo với tốc độ nhanh hơn nữa.
“Làm càn!”
Nhưng bỗng có một tiếng quát lớn như tiếng sấm vang lên khiến mây trời rung chuyển, Kim Sí Thần Nhân hiện thân sau lưng Lâm Nhất đột nhiên dang hai cánh ra.
Soạt!
Trong đêm tối, Kim Sí Thần Nhân dang đôi cánh rộng lớn chiếu sáng khắp mọi nơi. Ánh sáng ấy phủ lên tầng mây một lớp màu vàng kim, ấn ký Thần Dương cổ xưa trong lòng bàn tay Lâm Nhất bắt đầu khởi động như là mặt trời vĩnh viễn bất diệt bị nắm trong tay.
Ánh sáng Đại Nhật, muôn đời bất diệt!
Khi đôi cánh kia dang ra thành hình nửa vòng tròn, Lâm Nhất siết chặt nắm đấm, đấm một quyền khiến cho không khí nổ tung như hồ nước.
Uy lực cuồng bạo đó như xốc lên lớp ngoài không gian, để cho võ học Tạo Hoá cấp Đế Giả này đánh thẳng về phía mặt đối phương.
“Cấp Đế Giả!”
Con ngươi Phong Huyền Dực đột nhiên co rụt, hắn ta đang trong cơn thịnh nộ lập tức bình tĩnh lại, sâu trong mắt hắn ta thoáng hiện vẻ hối hận.
Ầm!
Răng rắc!
Chiếc lồng ánh sáng đã bị Đạn Chỉ Thần Kiếm va chạm mạnh lập tức vỡ tan tành vì một chưởng này, Phong Huyền Dực lùi nhanh về phía sau. Với khí thế không gì đỡ nổi coi như Lâm Nhất đã đánh lùi được hắn ta, hắn ta cũng khó có thể tìm được cơ hội tuyệt sát Lâm Nhất.
Phong Huyền Dực chau mày, vẻ bực bội chợt thoáng qua trong mắt.
Vừa rồi là cơ hội rất tốt, dị tượng của đối phương bị phá tan, dù cho thi triển át chủ bài trong tuyệt cảnh cũng sẽ rất vội vàng, từ đó uy lực sẽ yếu hơn nhiều.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp lên tiếng mắng, một cái bóng đen đã đột ngột xuất hiện trước người hắn ta. Đợi đến khi hắn ta nhận thấy nguy hiểm, định lùi lại né tránh thì đã muộn.
Phụt!
Con dao găm màu đen cắt rách chân nguyên hộ thể, để lại một vết thương chảy máu giàn giụa trên ngực hắn ta, Phong Huyền Dực định thần nhìn lại thì lập tức giận tái mặt.
Hắn ta không ngờ con mèo rồng kia lại đổi sang một con dao găm màu đen khác, khiến hắn ta nhất thời không để ý nên bị nó làm bị thương.
“Tự tìm đường chết!”
Ngực đau nhức khiến Phong Huyền Dực không nhịn được chửi ầm lên, sầm mặt bùng nổ sát khí vô cùng khủng khiếp.
Bùm!
Hắn ta lao tới nhanh như chớp rồi đấm một quyền, khiến ngựa Huyết Long vừa biến mất lập tức hiện nguyên hình. Răng rắc, có thể nghe thấy một âm thanh giòn giã, ngựa Huyết Long lăn mấy vòng giữa không trung như một quả bóng cao su.
“Súc vật, đi chết đi!”
Phong Huyền Dực cười nhếch mép, sắc mặt dữ tợn, ánh sáng lạnh trong mắt đâm thủng hư không rồi đuổi theo với tốc độ nhanh hơn nữa.
“Làm càn!”
Nhưng bỗng có một tiếng quát lớn như tiếng sấm vang lên khiến mây trời rung chuyển, Kim Sí Thần Nhân hiện thân sau lưng Lâm Nhất đột nhiên dang hai cánh ra.
Soạt!
Trong đêm tối, Kim Sí Thần Nhân dang đôi cánh rộng lớn chiếu sáng khắp mọi nơi. Ánh sáng ấy phủ lên tầng mây một lớp màu vàng kim, ấn ký Thần Dương cổ xưa trong lòng bàn tay Lâm Nhất bắt đầu khởi động như là mặt trời vĩnh viễn bất diệt bị nắm trong tay.
Ánh sáng Đại Nhật, muôn đời bất diệt!
Khi đôi cánh kia dang ra thành hình nửa vòng tròn, Lâm Nhất siết chặt nắm đấm, đấm một quyền khiến cho không khí nổ tung như hồ nước.
Uy lực cuồng bạo đó như xốc lên lớp ngoài không gian, để cho võ học Tạo Hoá cấp Đế Giả này đánh thẳng về phía mặt đối phương.
“Cấp Đế Giả!”
Con ngươi Phong Huyền Dực đột nhiên co rụt, hắn ta đang trong cơn thịnh nộ lập tức bình tĩnh lại, sâu trong mắt hắn ta thoáng hiện vẻ hối hận.
Ầm!