Trong đôi mắt thiếu niên như có ánh sao lấp lánh, khí chất kiêu ngạo trên người hắn dường như khiến vạn vật đều phải thần phục.
“Đi!”
Ba người không dám ở lại nữa, vội vàng thoái lui.
Đi được à?
Lâm Nhất lạnh lùng rút kiếm ra khỏi vỏ.
Ầm!
Kiếm vừa ra nửa tấc, một tia điện tím chiếu sáng cả vùng trời này. Linh trụ Hoả Diễm chọc trời đứng sừng sững giữa đất trời lập tức xuất hiện một vết nứt đáng sợ.
Trong núi đồi bạt ngàn, vô số tiếng thốt kinh hãi đồng loạt vang lên.
Chỉ thấy thanh kiếm Táng Hoa đã ra khỏi vỏ kia hoá thành tia điện, ngưng tụ thành một con hung thú hình rồng vô cùng dữ tợn, ngay tức khắc bay đi.
Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!
Răng rắc!
Gần như chỉ trong nháy mắt, linh trụ Hoả Diễm đã nổ tung, hoá thành pháo hoa nở rộ khắp bầu trời.
Dưới pháo hoa có ba bóng người đang không ngừng la hét thảm thiết, trên người họ đều có vài vết thương dữ tợn, sâu đến tận xương. Lục phủ ngũ tạng đều bị nứt ra, quần áo rách rưới, máu chảy đầm địa, trông cực kì nhếch nhác.
“Một nhát kiếm còn không đỡ nổi mà muốn dập tắt ánh hào quang của ta, không biết sống chết!”
Ngay khi ba người hoảng loạn, một giọng nói như tiếng sấm vang lên trên bầu trời, Lâm Nhất bay lên không trung, đuổi theo như sát thần.
Sát khí kia khiến cả hồ nước mênh mông sôi trào, bọt nước bắn tung toé.
Mấy người sợ vỡ mật, sắc mặt trắng bệch, gần như theo bản năng quỳ xuống trước mặt Lâm Nhất.
Dương Hùng, Lộ Triển, Tề Văn Hùng, ba đệ tử nòng cốt vênh váo tự đắc, có khả năng trở thành người chiến thắng lớn nhất của cuộc chiến hoa Huyền Âm.
Giờ phút này họ lại đồng loạt quỳ trước mặt Lâm Nhất, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Khí lạnh vô tận bao trùm trên mặt hồ, trong đôi mắt lạnh băng của Lâm Nhất ẩn chứa sát khí và lửa giận, dù đứng cách thật xa cũng có thể khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
Sát khí kinh khủng làm cho mặt hồ gợn sóng này cũng ngưng đọng lại.
Thật khó để tưởng tượng ra ba người Dương Hùng đứng gần đó đang phải đối mặt với áp lực nặng nề cỡ nào.
Vẻ mặt của ba người vô cùng khó coi và nhục nhã, ai cũng không muốn uất ức quỳ gối trước Lâm Nhất ngay trước mặt mọi người.
Nhưng nỗi sợ trong lòng ba người quá lớn, họ đều có dự cảm mãnh liệt rằng Lâm Nhất đang thật sự nổi giận, thiếu niên này thật sự muốn giết họ.
Luồng sát khí sâu tận xương tuỷ này ngấm vào linh hồn, khiến cơ thể bất giác rơi vào sợ hãi, không cách nào kìm nén.
Tõm! Tõm!
Lâm Nhất chậm rãi bước trên mặt hồ đến gần, vẻ mặt không chút thay đổi, sát khí trên người chẳng những không giảm mà còn nồng đậm hơn. Khi hắn dần dần tới gần, vẻ mặt ba người càng khó coi hơn, tiểu tử này còn định đuổi tận giết tuyệt ư?
“Lâm Nhất, chúng ta đã cúi đầu chịu thua rồi, ngươi có cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy không?”
“Đi!”
Ba người không dám ở lại nữa, vội vàng thoái lui.
Đi được à?
Lâm Nhất lạnh lùng rút kiếm ra khỏi vỏ.
Ầm!
Kiếm vừa ra nửa tấc, một tia điện tím chiếu sáng cả vùng trời này. Linh trụ Hoả Diễm chọc trời đứng sừng sững giữa đất trời lập tức xuất hiện một vết nứt đáng sợ.
Trong núi đồi bạt ngàn, vô số tiếng thốt kinh hãi đồng loạt vang lên.
Chỉ thấy thanh kiếm Táng Hoa đã ra khỏi vỏ kia hoá thành tia điện, ngưng tụ thành một con hung thú hình rồng vô cùng dữ tợn, ngay tức khắc bay đi.
Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!
Răng rắc!
Gần như chỉ trong nháy mắt, linh trụ Hoả Diễm đã nổ tung, hoá thành pháo hoa nở rộ khắp bầu trời.
Dưới pháo hoa có ba bóng người đang không ngừng la hét thảm thiết, trên người họ đều có vài vết thương dữ tợn, sâu đến tận xương. Lục phủ ngũ tạng đều bị nứt ra, quần áo rách rưới, máu chảy đầm địa, trông cực kì nhếch nhác.
“Một nhát kiếm còn không đỡ nổi mà muốn dập tắt ánh hào quang của ta, không biết sống chết!”
Ngay khi ba người hoảng loạn, một giọng nói như tiếng sấm vang lên trên bầu trời, Lâm Nhất bay lên không trung, đuổi theo như sát thần.
Sát khí kia khiến cả hồ nước mênh mông sôi trào, bọt nước bắn tung toé.
Mấy người sợ vỡ mật, sắc mặt trắng bệch, gần như theo bản năng quỳ xuống trước mặt Lâm Nhất.
Dương Hùng, Lộ Triển, Tề Văn Hùng, ba đệ tử nòng cốt vênh váo tự đắc, có khả năng trở thành người chiến thắng lớn nhất của cuộc chiến hoa Huyền Âm.
Giờ phút này họ lại đồng loạt quỳ trước mặt Lâm Nhất, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Khí lạnh vô tận bao trùm trên mặt hồ, trong đôi mắt lạnh băng của Lâm Nhất ẩn chứa sát khí và lửa giận, dù đứng cách thật xa cũng có thể khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
Sát khí kinh khủng làm cho mặt hồ gợn sóng này cũng ngưng đọng lại.
Thật khó để tưởng tượng ra ba người Dương Hùng đứng gần đó đang phải đối mặt với áp lực nặng nề cỡ nào.
Vẻ mặt của ba người vô cùng khó coi và nhục nhã, ai cũng không muốn uất ức quỳ gối trước Lâm Nhất ngay trước mặt mọi người.
Nhưng nỗi sợ trong lòng ba người quá lớn, họ đều có dự cảm mãnh liệt rằng Lâm Nhất đang thật sự nổi giận, thiếu niên này thật sự muốn giết họ.
Luồng sát khí sâu tận xương tuỷ này ngấm vào linh hồn, khiến cơ thể bất giác rơi vào sợ hãi, không cách nào kìm nén.
Tõm! Tõm!
Lâm Nhất chậm rãi bước trên mặt hồ đến gần, vẻ mặt không chút thay đổi, sát khí trên người chẳng những không giảm mà còn nồng đậm hơn. Khi hắn dần dần tới gần, vẻ mặt ba người càng khó coi hơn, tiểu tử này còn định đuổi tận giết tuyệt ư?
“Lâm Nhất, chúng ta đã cúi đầu chịu thua rồi, ngươi có cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy không?”