*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bổn toạ vẫn luôn ở đây, hà tất phải nói hiện thân?”
Lời của Kiếm Huyền Hà vừa dứt, bốn phía xung quanh quảng trường Long Môn có âm thanh như tiếng sấm ầm ầm vang lên.
Thánh sứ!
Mặc dù nói như vậy, nhưng Thánh sứ này lại vẫn chưa chịu xuất hiện. Chỉ có thể nghe thấy giọng nói vang vọng khắp tứ phía quảng trường Long Môn, không thể phân biệt được ông ta thực sự đang ở chỗ nào.
“Công tử Táng Hoa Lâm Nhất, là người đứng đầu trong khoá Long Môn tranh tài lần này, ngươi có quyền đưa ra một yêu cầu với bản toạ. Trong phạm vi hợp lý, bản toạ đều có thể đồng ý với ngươi, nhớ kỹ, ngươi chỉ có một cơ hội, suy nghĩ cho kỹ, bản toạ không vội”.
Âm thanh vang dội lại vang lên một lần nữa.
Lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Nhất, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ và khâm phục.
Thánh sứ lên tiếng xác nhận mình có mặt, trưởng lão Huyền Dương Điện bỏ đi, Tần vương khắp người đầy sát ý rõ ràng đã bị ngăn lại.
Ai cũng biết Long Môn tranh tài phải hạ màn tại đây rồi.
Bây giờ, cái mà bọn họ hồi hộp muốn biết nhất chính là Lâm Nhất sẽ đưa ra yêu cầu gì.
“Tiểu tử, đừng có ngẩn ra nữa, mau yêu cầu đi”.
Thập Tam Gia vuốt râu cười mắng.
Ánh mắt Lâm Nhất quét một vòng trong đám người tìm được sư tỷ Hân Nghiên sau đó mỉm cười với cô ấy.
“Thánh sứ đại nhân, Lâm Nhất chỉ có một yêu cầu, hy vọng có thể để sư tỷ khôi phục lại họ của mình, để cả tộc Dạ Thị có được tự do”.
Yêu cầu của hắn rất đơn giản, đơn giản đến mức khiến các quan khách ở bốn phía xung quang đều bất ngờ.
Nhưng trái tim thiếu niên chưa từng thay đổi.
Để sư tỷ khôi phục tên họ, để cả tộc Dạ Thị có được tự do.
Nói ra có vẻ như là hai yêu cầu, chẳng qua thực ra nó không hề mâu thuẫn, bản thân Hân Nghiên chính là một thành viên của gia tộc Dạ Thị.
Đợi sau khi Lâm Nhất nói xong, toàn trường lặng phắt.
Rõ ràng họ đều không ngờ được, yêu cầu của Lâm Nhất lại đơn giản như vậy. Bình thường, chắc chắn mọi người sẽ phải nghĩ đến lợi ích của mình trước, trong phạm vi khả năng chắc chắn phải tranh thủ lấy được nguồn tài nguyên lớn nhất cho mình.
Thậm chí có nhiều người còn không biết đến ân oán của mười năm trước đó nên trong mắt không khỏi ánh lên vẻ khó hiểu.
“Yêu cầu này dường như quá đơn giản, ngươi chắc chắn không thay đổi chứ?”
Âm thanh vang dội của Thánh sứ lại truyền đến, vang vọng khắp tứ phương, Lâm Nhất trầm giọng đáp: “Không đổi”.
“Được, Tần vương bệ hạ, ngươi hẳn nên biết mình phải làm gì rồi chứ?”
Lời nói của Thánh sứ khiến vô số ánh mắt lần lượt đổ về phía Tần vương, muốn xem ông ta đáp lời thế nào.
Dù gì mười năm trước là do ông ta cảm thấy công trạng của phụ thân Hân Nghiên vượt quá chủ nên mới phán cho cả gia tộc Dạ Thị tội danh phản nghịch. Huynh muội Hân Tuyệt mặc dù được Kiếm Các bảo vệ không bị biếm thành nô lệ. Nhưng những người khác của gia tộc Dạ Thị đến nay vẫn là nô lệ ở vùng biên cương, sống cuộc sống vô cùng bi thảm.
Đại ca Hân Tuyệt tham gia Long Môn tranh tài lần này chính là vì muốn trả lại tự do cho gia tộc Dạ Thị.
Ý nguyện của y nay đã truyền lại cho Lâm Nhất, đương nhiên hắn sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Chỉ là thu lại lời nói mười năm trước của mình thì khác gì tự vả mặt mình đâu, người bình thường nếu gặp chuyện này thì nhẫn nhịn rồi cũng qua.
Nhưng đối với vua của một nước thì việc vả mặt này sẽ làm mất hết danh dự và uy tín.
Sắc mặt Tần vương sa sầm, hai má giần giật, sâu trong đáy lòng dường như đang rất giằng co, khó mà đưa ra được quyết định.
Một hồi sau, ông ta nhắm mắt lại dường như gương mặt cũng đã già đi vài tuổi, trầm giọng nói: “Từ nay về sau, cả tộc Dạ Thị toàn bộ đều được tự do, không còn là nô lệ nữa. Xin Thánh sứ yên tâm, bản vương tuyệt đối không nuốt lời”.
Đồng ý rồi sao?
Đôi mắt vô cùng xinh đẹp của Hân Nghiên khẽ ướt, nhìn về bóng dáng thiếu niên áo sam xanh phía trước nén khóc mỉm cười.
Thiếu niên này, hôm nay quyết tâm đoạt được vị trí đầu bảng của Long Môn tranh tài, có được sự quan tâm và sùng bái của tất cả mọi người. Sau này, chắc chắn sẽ có thể bước ra khỏi Đại Tần, tạo nên danh tiếng cho riêng mình trong cổ vực Nam Hoa này.
“Bổn toạ vẫn luôn ở đây, hà tất phải nói hiện thân?”
Lời của Kiếm Huyền Hà vừa dứt, bốn phía xung quanh quảng trường Long Môn có âm thanh như tiếng sấm ầm ầm vang lên.
Thánh sứ!
Mặc dù nói như vậy, nhưng Thánh sứ này lại vẫn chưa chịu xuất hiện. Chỉ có thể nghe thấy giọng nói vang vọng khắp tứ phía quảng trường Long Môn, không thể phân biệt được ông ta thực sự đang ở chỗ nào.
“Công tử Táng Hoa Lâm Nhất, là người đứng đầu trong khoá Long Môn tranh tài lần này, ngươi có quyền đưa ra một yêu cầu với bản toạ. Trong phạm vi hợp lý, bản toạ đều có thể đồng ý với ngươi, nhớ kỹ, ngươi chỉ có một cơ hội, suy nghĩ cho kỹ, bản toạ không vội”.
Âm thanh vang dội lại vang lên một lần nữa.
Lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Nhất, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ và khâm phục.
Thánh sứ lên tiếng xác nhận mình có mặt, trưởng lão Huyền Dương Điện bỏ đi, Tần vương khắp người đầy sát ý rõ ràng đã bị ngăn lại.
Ai cũng biết Long Môn tranh tài phải hạ màn tại đây rồi.
Bây giờ, cái mà bọn họ hồi hộp muốn biết nhất chính là Lâm Nhất sẽ đưa ra yêu cầu gì.
“Tiểu tử, đừng có ngẩn ra nữa, mau yêu cầu đi”.
Thập Tam Gia vuốt râu cười mắng.
Ánh mắt Lâm Nhất quét một vòng trong đám người tìm được sư tỷ Hân Nghiên sau đó mỉm cười với cô ấy.
“Thánh sứ đại nhân, Lâm Nhất chỉ có một yêu cầu, hy vọng có thể để sư tỷ khôi phục lại họ của mình, để cả tộc Dạ Thị có được tự do”.
Yêu cầu của hắn rất đơn giản, đơn giản đến mức khiến các quan khách ở bốn phía xung quang đều bất ngờ.
Nhưng trái tim thiếu niên chưa từng thay đổi.
Để sư tỷ khôi phục tên họ, để cả tộc Dạ Thị có được tự do.
Nói ra có vẻ như là hai yêu cầu, chẳng qua thực ra nó không hề mâu thuẫn, bản thân Hân Nghiên chính là một thành viên của gia tộc Dạ Thị.
Đợi sau khi Lâm Nhất nói xong, toàn trường lặng phắt.
Rõ ràng họ đều không ngờ được, yêu cầu của Lâm Nhất lại đơn giản như vậy. Bình thường, chắc chắn mọi người sẽ phải nghĩ đến lợi ích của mình trước, trong phạm vi khả năng chắc chắn phải tranh thủ lấy được nguồn tài nguyên lớn nhất cho mình.
Thậm chí có nhiều người còn không biết đến ân oán của mười năm trước đó nên trong mắt không khỏi ánh lên vẻ khó hiểu.
“Yêu cầu này dường như quá đơn giản, ngươi chắc chắn không thay đổi chứ?”
Âm thanh vang dội của Thánh sứ lại truyền đến, vang vọng khắp tứ phương, Lâm Nhất trầm giọng đáp: “Không đổi”.
“Được, Tần vương bệ hạ, ngươi hẳn nên biết mình phải làm gì rồi chứ?”
Lời nói của Thánh sứ khiến vô số ánh mắt lần lượt đổ về phía Tần vương, muốn xem ông ta đáp lời thế nào.
Dù gì mười năm trước là do ông ta cảm thấy công trạng của phụ thân Hân Nghiên vượt quá chủ nên mới phán cho cả gia tộc Dạ Thị tội danh phản nghịch. Huynh muội Hân Tuyệt mặc dù được Kiếm Các bảo vệ không bị biếm thành nô lệ. Nhưng những người khác của gia tộc Dạ Thị đến nay vẫn là nô lệ ở vùng biên cương, sống cuộc sống vô cùng bi thảm.
Đại ca Hân Tuyệt tham gia Long Môn tranh tài lần này chính là vì muốn trả lại tự do cho gia tộc Dạ Thị.
Ý nguyện của y nay đã truyền lại cho Lâm Nhất, đương nhiên hắn sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Chỉ là thu lại lời nói mười năm trước của mình thì khác gì tự vả mặt mình đâu, người bình thường nếu gặp chuyện này thì nhẫn nhịn rồi cũng qua.
Nhưng đối với vua của một nước thì việc vả mặt này sẽ làm mất hết danh dự và uy tín.
Sắc mặt Tần vương sa sầm, hai má giần giật, sâu trong đáy lòng dường như đang rất giằng co, khó mà đưa ra được quyết định.
Một hồi sau, ông ta nhắm mắt lại dường như gương mặt cũng đã già đi vài tuổi, trầm giọng nói: “Từ nay về sau, cả tộc Dạ Thị toàn bộ đều được tự do, không còn là nô lệ nữa. Xin Thánh sứ yên tâm, bản vương tuyệt đối không nuốt lời”.
Đồng ý rồi sao?
Đôi mắt vô cùng xinh đẹp của Hân Nghiên khẽ ướt, nhìn về bóng dáng thiếu niên áo sam xanh phía trước nén khóc mỉm cười.
Thiếu niên này, hôm nay quyết tâm đoạt được vị trí đầu bảng của Long Môn tranh tài, có được sự quan tâm và sùng bái của tất cả mọi người. Sau này, chắc chắn sẽ có thể bước ra khỏi Đại Tần, tạo nên danh tiếng cho riêng mình trong cổ vực Nam Hoa này.