Bá Kiếm – Bôn Lôi Trảm Điện!
Kiếm Táng Hoa trong tay Lâm Nhất khẽ run lên, rồi bỗng chốc đâm ra hào quang chằng chịt như tia lửa điện, chúng tựa như vô số thiên thạch từ trên trời lao thẳng xuống mặt hồ cuộn sóng, kiếm quang mạnh mẽ bực này đã tạo thành rung động vô biên, diễn hóa thàng một tầng sương mù bao la bao phủ hồ nước.
Đối mặt với Nam Cung Vãn Ngọc, Lâm Nhất không dám chủ quan, hắn dung hợp Bá Kiếm cùng Thủy Nguyệt kiếm pháp đã học trước đó, diễn hóa thành một loại kiếm thế hoàn toàn mới, trong phút chốc, giữa khí thế rộng lớn mà hào hùng lộ ra ý cảnh mơ hồ như mộng ẩn trong màn sương mù.
Một kiếm này, khói sóng mênh mang, hơi nước mờ mịt.
Một kiếm này, khoáng đạt hào hùng, bá đạo vô biên.
Ầm ầm!
Từng luồng kiếm quang mang theo thanh thế khiến người ta sợ hãi, mỗi một kiếm như hơi nước tích tụ, khó lòng phân biệt, lại như ánh mặt trời chói lọi, hùng hậu mà cô đọng.
“Lợi hại!”
Ánh mắt Nam Cung Vãn Ngọc lóe lên tia khác thường, không thể không nói, tạo nghệ về kiếm đạo của Lâm Nhất quả thật rất đáng sợ, tuy hắn đã không ít lần nhìn đối phương diễn luyện Bá Kiếm, trong lòng đã sớm có kế sách ứng phó, nhưng không ngờ thời điểm giao đấu chính thức, kiếm chiêu mà đối phương đánh ra lại có biến hóa lớn như vậy.
Chính là lúc này, vừa khéo!
“Hoa rơi!”
Nam Cung Vãn Ngọc vung Phi Tuyết trong tay lên, kiếm quang ẩn chứa ý chí Hàn Băng, mỗi một kiếm chém ra đều có những đóa hoa băng cực lớn nở rộ. Bông tuyết bị kiếm quang khuấy đảo, vỡ vụn thành từng mảnh, tạo thành một trời hoa rơi, kế đó lại bị kiếm quang cuốn lấy, tạo thành một cơn lốc băng vô cùng đáng sợ.
Sau mấy chục đợt oanh kích, lốc xoay quanh thân Nam Cung Vãn Ngọc xộc thẳng lên trời, hoa băng đầy trời lả tả rơi xuống, gần như giăng kín vòm trời, ùn ùn cuốn tới.
Bá Kiếm – Kinh Hồng Phá Nhật!
Nhưng ngay khi sát chiêu khủng bố sắp đánh úp đến, kiếm thế quanh thân Lâm Nhất đã diễn hóa thành một đôi cánh Thương Long, hắn bay vọt lên trời, kế đó cả người xoay tròn giữa không trung.
Kiếm trong tay lập tức bắn ra tia sáng lạnh cực kỳ sắc bén.
Táng Hoa phát ra ánh hào quang chói lọi, mang theo uy lực phá tan ánh mặt trời huy hoàng, ngay lúc đó, Lâm Nhất hung hăng bổ ra một kiếm.
Sắc mặt Nam Cung Vãn Ngọc thay đổi, cơ thể lướt nhẹ, lách người né tránh.
Kiếm quang khủng bố lập tức chém nát một trời hoa rơi, trong những tiếng vỡ giòn tan, kiếm quang đã bổ ra một khe nứt thật dài trên mặt đất. Còn chưa hết, luồng kiếm quang này vẫn tiếp tục lao đi, phút chốc đã lan ra khỏi đài Thăng Long, hồ nước xung quanh bỗng chốc rách toạc ra như một tấm lụa.
Ầm!
Khi mặt hồ bị chia làm hai một lần nữa khép lại, cảnh tượng đó chẳng khác nào hai ngọn núi hùng vĩ hung hăng va vào nhau, tạo thành một màn nước cao đến ngàn trượng.
Một kiếm khủng bố như thế, nếu như vừa rồi Nam Cung Vãn Ngọc không tránh đi, e là… sẽ có chút khó chịu.
Mọi người nhìn chăm chú về phía Lâm Nhất, trong mắt lóe lên tia khác thường. Tạo nghệ kiếm đạo của tên Lâm Nhất này thật sự mạnh đến mức không hợp thói thường.
Kiếm Táng Hoa trong tay Lâm Nhất khẽ run lên, rồi bỗng chốc đâm ra hào quang chằng chịt như tia lửa điện, chúng tựa như vô số thiên thạch từ trên trời lao thẳng xuống mặt hồ cuộn sóng, kiếm quang mạnh mẽ bực này đã tạo thành rung động vô biên, diễn hóa thàng một tầng sương mù bao la bao phủ hồ nước.
Đối mặt với Nam Cung Vãn Ngọc, Lâm Nhất không dám chủ quan, hắn dung hợp Bá Kiếm cùng Thủy Nguyệt kiếm pháp đã học trước đó, diễn hóa thành một loại kiếm thế hoàn toàn mới, trong phút chốc, giữa khí thế rộng lớn mà hào hùng lộ ra ý cảnh mơ hồ như mộng ẩn trong màn sương mù.
Một kiếm này, khói sóng mênh mang, hơi nước mờ mịt.
Một kiếm này, khoáng đạt hào hùng, bá đạo vô biên.
Ầm ầm!
Từng luồng kiếm quang mang theo thanh thế khiến người ta sợ hãi, mỗi một kiếm như hơi nước tích tụ, khó lòng phân biệt, lại như ánh mặt trời chói lọi, hùng hậu mà cô đọng.
“Lợi hại!”
Ánh mắt Nam Cung Vãn Ngọc lóe lên tia khác thường, không thể không nói, tạo nghệ về kiếm đạo của Lâm Nhất quả thật rất đáng sợ, tuy hắn đã không ít lần nhìn đối phương diễn luyện Bá Kiếm, trong lòng đã sớm có kế sách ứng phó, nhưng không ngờ thời điểm giao đấu chính thức, kiếm chiêu mà đối phương đánh ra lại có biến hóa lớn như vậy.
Chính là lúc này, vừa khéo!
“Hoa rơi!”
Nam Cung Vãn Ngọc vung Phi Tuyết trong tay lên, kiếm quang ẩn chứa ý chí Hàn Băng, mỗi một kiếm chém ra đều có những đóa hoa băng cực lớn nở rộ. Bông tuyết bị kiếm quang khuấy đảo, vỡ vụn thành từng mảnh, tạo thành một trời hoa rơi, kế đó lại bị kiếm quang cuốn lấy, tạo thành một cơn lốc băng vô cùng đáng sợ.
Sau mấy chục đợt oanh kích, lốc xoay quanh thân Nam Cung Vãn Ngọc xộc thẳng lên trời, hoa băng đầy trời lả tả rơi xuống, gần như giăng kín vòm trời, ùn ùn cuốn tới.
Bá Kiếm – Kinh Hồng Phá Nhật!
Nhưng ngay khi sát chiêu khủng bố sắp đánh úp đến, kiếm thế quanh thân Lâm Nhất đã diễn hóa thành một đôi cánh Thương Long, hắn bay vọt lên trời, kế đó cả người xoay tròn giữa không trung.
Kiếm trong tay lập tức bắn ra tia sáng lạnh cực kỳ sắc bén.
Táng Hoa phát ra ánh hào quang chói lọi, mang theo uy lực phá tan ánh mặt trời huy hoàng, ngay lúc đó, Lâm Nhất hung hăng bổ ra một kiếm.
Sắc mặt Nam Cung Vãn Ngọc thay đổi, cơ thể lướt nhẹ, lách người né tránh.
Kiếm quang khủng bố lập tức chém nát một trời hoa rơi, trong những tiếng vỡ giòn tan, kiếm quang đã bổ ra một khe nứt thật dài trên mặt đất. Còn chưa hết, luồng kiếm quang này vẫn tiếp tục lao đi, phút chốc đã lan ra khỏi đài Thăng Long, hồ nước xung quanh bỗng chốc rách toạc ra như một tấm lụa.
Ầm!
Khi mặt hồ bị chia làm hai một lần nữa khép lại, cảnh tượng đó chẳng khác nào hai ngọn núi hùng vĩ hung hăng va vào nhau, tạo thành một màn nước cao đến ngàn trượng.
Một kiếm khủng bố như thế, nếu như vừa rồi Nam Cung Vãn Ngọc không tránh đi, e là… sẽ có chút khó chịu.
Mọi người nhìn chăm chú về phía Lâm Nhất, trong mắt lóe lên tia khác thường. Tạo nghệ kiếm đạo của tên Lâm Nhất này thật sự mạnh đến mức không hợp thói thường.