Mục lục
Kiếm Thần Yêu Nghiệt - Lâm Nhất (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc tu luyện đương nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió, nhanh chóng tiến bộ.

Nếu may mắn có thể tạo dựng quan hệ thân thiết với trưởng lão chấp kiếm, thì chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều tài nguyên tốt.

Có điều sau khi xem xét một lượt, Lâm Nhất cảm thấy không hài lòng lắm.

Đường Thông cười nói: “Vậy thì chỉ còn lại Thanh Phong, Huyết Viêm và Thuỷ Nguyệt thôi, Huyết Viêm kiếm pháp có thể loại bỏ trước”.

“Vì sao?”

“Lâm sư đệ xem thử là biết ngay thôi”.

Đường Thông cười khẽ đưa ngọc bội đến, Lâm Nhất dán vào mi tâm, lập tức cảm nhận được một hơi thở hung ác, âm u và lạnh lẽo.

Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, hắn cười khổ, trả nó lại chỗ cũ: “Đúng là không hợp với ta”.

“Huyết Viêm kiếm pháp này sát khí quá nặng, hơn nữa còn cần thúc đẩy bằng sát khí và hận ý, cần quá nhiều cảm xúc tiêu cực, tuy uy lực đáng sợ, nhưng người tu luyện lại vô cùng ít…”

Đường Thông im lặng một lát, sau đó lại nói: “Theo ta biết, trong các tinh anh nội môn, chỉ có Hân Nghiên sư tỷ của ngươi tu luyện kiếm pháp này”.

Lâm Nhất thầm thấy nặng nề, Hân Nghiên sư tỷ, không thể nào?

Ở trong mắt hắn, sư tỷ tính tình dịu dàng, lúc nào cũng cư xử hiền lành với người khác, cười lên một cái là vô cùng quyến rũ, nhìn kiểu gì cũng không giống người tu luyện Huyết Viêm kiếm pháp.

Nhưng nhớ đến lời đồn liên quan tới sư tỷ trong tông môn… Bọn họ nói sư tỷ giết người không ghê tay, trong các đệ tử của Kiếm Các, không ai sánh bằng, có biệt hiệu Hoa Hồng Máu.

Trong mắt Lâm Nhất loé lên vẻ nghi ngờ, nhưng hắn đã nhanh chóng giấu nó đi.

“Hai kiếm pháp còn lại, ta đề nghị ngươi chọn Thanh Phong kiếm pháp, kiếm pháp này rất mạnh, tràn đầy khí thế. Nếu tu luyện đến đại thành có thể điều khiển gió mây, gió nhẹ thổi qua, cỏ không dám mọc, giết người trong vô hình, khuyết điểm duy nhất là yêu cầu năng lực lĩnh ngộ quá cao”.

Đường Thông lấy ngọc bội Thanh Phong kiếm pháp ra, cười nói: “Nhưng cả Bá Kiếm mà Lâm sư đệ cũng có thể luyện thành, người khác không luyện được Thanh Phong kiếm pháp này, còn Lâm sư đệ thì chưa chắc”.

Gió nhẹ thổi qua, cỏ không dám mọc, trong gió có kiếm, kiếm di chuyển không tiếng động, giết người trong vô hình…

Đúng là một kiếm pháp hay, Lâm Nhất thầm thấy động lòng, nhưng cũng không vội quyết định, hắn khẽ nói: “Vậy Thuỷ Nguyệt kiếm pháp thì sao?”

Đường Thông nhếch miệng cười, phất tay nói: “Không nên chọn nó thì tốt hơn, chân ý của kiếm pháp này quá mơ hồ, rất nhiều đệ tử sau khi tu luyện lúc mạnh lúc yếu, rất kỳ lạ. Hơn nữa lúc mạnh cũng không chênh lệch với những kiếm pháp siêu phẩm còn lại là bao, lúc yếu… thì ngay cả kiếm pháp Huyền cấp cũng không bằng. Dù sau khi tu luyện đại thành cũng chỉ miễn cưỡng ổn định lại, chứ chẳng có gì bất phàm cả”.

Nếu là thật thì Thuỷ Nguyệt kiếm pháp này hơi ác đấy, lúc mạnh lúc yếu, nếu chiến đấu với người khác, chỉ cần không cẩn thận sẽ có thể hại chết mình.

Lâm Nhất bật cười: “Kỳ lạ thế, xem ra thật sự sẽ không có ai ngu ngốc đến mức đi chọn nó”.

“Đường mỗ từng chọn… sau đó phải trả một cái giá rất đắt để đổi sang một kiếm pháp khác”, Đường Thông cười khổ, nhẹ giọng nói.

Khụ khụ, bầu không khí có hơi lúng túng.

Lâm Nhất vội nói: “Để ta xem thử trước đã”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK