*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên tấm lưng rộng lớn của Kiếm Điêu, Diệp Lưu Vân là người xuống cuối cùng, hắn ta nhìn Hân Nghiên đứng ở đối diện đài sinh tử, lạnh nhạt nói: “Vẫn chưa đến sao? Đừng nói hắn sợ tới mức bỏ trốn rồi đấy!”
Hân Nghiên lạnh lùng đáp: “Trận quyết đấu vẫn chưa bắt đầu, ngươi nôn nóng làm gì? Lâm Nhất nhất định sẽ đến!”
“Ha ha, việc này hơi khó nói. Lúc ở Vạn Bảo Các, hắn đã lấy được một lượng tài nguyên khổng lồ từ tay Khô Vân, ngay cả đan dược mà ta lấy cho chó ăn, hắn cũng đi nhặt, nói không chừng hắn đã thật sự trốn khỏi Đại Tần đế quốc rồi. Hân Nghiên, ngươi đừng nên tự tin vẫn tốt hơn, đợi lát nữa bị vả mặt thì không ổn đâu”.
Một tiếng cười duyên vang lên, Liễu Nguyệt và Phù Quang đại sư lạnh mặt xuất hiện.
Hân Nghiên cười: “Sao ta lại nghe nói khoản tài nguyên này là do Liễu đại tiểu thư đưa cho hắn nhỉ? Lúc ở Vạn Bảo Các, ngươi đã bị bẽ mặt đến mức đó, ta cũng không ngờ hai sư đồ các ngươi vẫn còn mặt mũi xuất hiện cơ đấy!”
Phù Quang sầm mặt lại, nổi giận: “Láo xược! Chuyện của lão phu vẫn chưa tới lượt tiểu nha đầu nhà ngươi nói!”
“Đúng, chuyện của Phù Quang đại sư ở Vạn Bảo Các nên để Lý Vô Ưu ta đây nói vẫn tốt hơn, dù sao chúng ta cũng được coi là đương sự mà, hì hì”.
Một tiếng cười vô tâm vang lên, Lý Vô Ưu và Lâm Nhất cưỡi Huyết Long Mã xuất hiện từ dưới chân núi.
“Hân Nghiên tỷ, chúng ta không đến trễ đúng không?”
Lâm Nhất nhảy xuống ngựa, bước về phía Hân Nghiên.
“Huyền Võ tầng thứ hai!”
Lâm Nhất đột ngột xuất hiện lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, khí tức trên người hắn khiến người ta ghé mắt nhìn.
Mới một tháng ngắn ngủi, Lâm Nhất vừa đột phá cảnh giới Huyền Võ đã đả thông thêm một sợi huyền mạch!
Tốc độ tu luyện này khiến người ta phải tặc lưỡi.
“Ngươi đã thăng cấp?”
Hai mắt Hân Nghiên toả sáng, khó nén được vui mừng.
Lâm Nhất trả lời: “May nhờ có tài nguyên của Liễu Nguyệt tiểu thư, nếu không thì ta thực sự không thể đả thông sợi huyền mạch thứ hai này”.
“Để ta xem ngươi đắc ý được bao lâu, thăng lên tầng thứ hai thì sao, tu vi của Diệp Lưu Vân là tầng ba đỉnh phong đấy!”
Liễu Nguyệt khịt mũi, cùng Phù Quang lùi sang một bên.
Cả hai người đều nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đầy thù hằn. Hôm nay Lâm Nhất không đến thì không sao, nếu đã đến thì họ phải chuyên tâm thưởng thức, ngắm nhìn hắn chết thảm trong tay Diệp Lưu Vân.
Trận chiến chưa bắt đầu mà mùi thuốc súng đã nồng nặc, rất nhiều lời bàn tán liên quan đến Lâm Nhất và Diệp Lưu Vân bắt đầu vang lên.
Ai cũng không ngờ Lâm Nhất lại thăng lên Huyền Võ tầng thứ hai chỉ trong vòng một tháng.
Nếu đã như vậy, có lẽ suy đoán tình thế sẽ nghiêng về một phía của mọi người lúc trước rất khó xảy ra.
Tu vi cách nhau hai tầng, với chêch lệch xa như thế thì rất
Trên tấm lưng rộng lớn của Kiếm Điêu, Diệp Lưu Vân là người xuống cuối cùng, hắn ta nhìn Hân Nghiên đứng ở đối diện đài sinh tử, lạnh nhạt nói: “Vẫn chưa đến sao? Đừng nói hắn sợ tới mức bỏ trốn rồi đấy!”
Hân Nghiên lạnh lùng đáp: “Trận quyết đấu vẫn chưa bắt đầu, ngươi nôn nóng làm gì? Lâm Nhất nhất định sẽ đến!”
“Ha ha, việc này hơi khó nói. Lúc ở Vạn Bảo Các, hắn đã lấy được một lượng tài nguyên khổng lồ từ tay Khô Vân, ngay cả đan dược mà ta lấy cho chó ăn, hắn cũng đi nhặt, nói không chừng hắn đã thật sự trốn khỏi Đại Tần đế quốc rồi. Hân Nghiên, ngươi đừng nên tự tin vẫn tốt hơn, đợi lát nữa bị vả mặt thì không ổn đâu”.
Một tiếng cười duyên vang lên, Liễu Nguyệt và Phù Quang đại sư lạnh mặt xuất hiện.
Hân Nghiên cười: “Sao ta lại nghe nói khoản tài nguyên này là do Liễu đại tiểu thư đưa cho hắn nhỉ? Lúc ở Vạn Bảo Các, ngươi đã bị bẽ mặt đến mức đó, ta cũng không ngờ hai sư đồ các ngươi vẫn còn mặt mũi xuất hiện cơ đấy!”
Phù Quang sầm mặt lại, nổi giận: “Láo xược! Chuyện của lão phu vẫn chưa tới lượt tiểu nha đầu nhà ngươi nói!”
“Đúng, chuyện của Phù Quang đại sư ở Vạn Bảo Các nên để Lý Vô Ưu ta đây nói vẫn tốt hơn, dù sao chúng ta cũng được coi là đương sự mà, hì hì”.
Một tiếng cười vô tâm vang lên, Lý Vô Ưu và Lâm Nhất cưỡi Huyết Long Mã xuất hiện từ dưới chân núi.
“Hân Nghiên tỷ, chúng ta không đến trễ đúng không?”
Lâm Nhất nhảy xuống ngựa, bước về phía Hân Nghiên.
“Huyền Võ tầng thứ hai!”
Lâm Nhất đột ngột xuất hiện lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, khí tức trên người hắn khiến người ta ghé mắt nhìn.
Mới một tháng ngắn ngủi, Lâm Nhất vừa đột phá cảnh giới Huyền Võ đã đả thông thêm một sợi huyền mạch!
Tốc độ tu luyện này khiến người ta phải tặc lưỡi.
“Ngươi đã thăng cấp?”
Hai mắt Hân Nghiên toả sáng, khó nén được vui mừng.
Lâm Nhất trả lời: “May nhờ có tài nguyên của Liễu Nguyệt tiểu thư, nếu không thì ta thực sự không thể đả thông sợi huyền mạch thứ hai này”.
“Để ta xem ngươi đắc ý được bao lâu, thăng lên tầng thứ hai thì sao, tu vi của Diệp Lưu Vân là tầng ba đỉnh phong đấy!”
Liễu Nguyệt khịt mũi, cùng Phù Quang lùi sang một bên.
Cả hai người đều nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đầy thù hằn. Hôm nay Lâm Nhất không đến thì không sao, nếu đã đến thì họ phải chuyên tâm thưởng thức, ngắm nhìn hắn chết thảm trong tay Diệp Lưu Vân.
Trận chiến chưa bắt đầu mà mùi thuốc súng đã nồng nặc, rất nhiều lời bàn tán liên quan đến Lâm Nhất và Diệp Lưu Vân bắt đầu vang lên.
Ai cũng không ngờ Lâm Nhất lại thăng lên Huyền Võ tầng thứ hai chỉ trong vòng một tháng.
Nếu đã như vậy, có lẽ suy đoán tình thế sẽ nghiêng về một phía của mọi người lúc trước rất khó xảy ra.
Tu vi cách nhau hai tầng, với chêch lệch xa như thế thì rất