*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cái tên này, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Bị hắn ta nhìn ra sơ hở, nhưng tên thiếu niên trước mặt lại chẳng chút bối rối, ngược lại còn nói một đống thứ khiến Quách Húc cảm thấy hồ đồ và đầy nghi hoặc.
Ta muốn nói gì ư?
Lâm Nhất nhíu mày, lạnh lùng nói: “Lâm mỗ muốn giết ngươi… không cần dùng đến kiếm!”
Tuy trong tay không có kiếm, nhưng Lâm Nhất lại chẳng chút e sợ, lúc trước, hắn đã không kiêng kị đối phương, hiện tại tu vi tăng mạnh, hắn lại càng không kiêng kị. Thậm chí, ngay cả kiếm ý Tiên Thiên viên mãn cũng không cần sử dụng, chỉ dùng kiếm ý đại thành là đủ.
“Ngông cuồng!”
Quách Húc tức giận không thôi, dồn sức tung ra một quyền.
Hắn ta đã âm thầm tích súc một quyền này từ lâu, đến khi năm ngón tay nắm chặt lại thì lập tức bùng nổ. Tia sét chạy khắp toàn thân hắn ta, khiến cung điện to lớn bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Quyền mang cực lớn được ngưng tụ từ chân nguyên thuộc tính lôi thuần túy hệt như một con thú lôi khổng lồ đang phẫn nộ nhào về phía Lâm Nhất.
“Phá…!”
Nhưng con thú lôi khủng bố kia còn chưa kịp há miệng gào thét thì đã bị kiếm ý Tiên Thiên đại thành của Lâm Nhất tìm được sơ hở một cách dễ dàng. Dưới sự thôi thúc của Tử Diên kiếm quyết, tám mươi tư cánh hoa từ từ chuyển động… khi những cách hoa va vào nhau, kiếm âm vang lên từng hồi trong cơ thể Lâm Nhất.
Kiếm âm như tiếng sấm, nổ bên tai không dứt, trường thương đâm ra hệt như tia chớp lao về phía quyền mang.
Ầm!
Thoáng chốc, một quyền do Quách Húc súc thế từ lâu bị nghiền nát một cách dễ dàng, lôi quang mênh mông chợt tan thành mây khói.
“Ta nói rồi, giết ngươi không cần phải dùng đến kiếm!”
Khoảnh khắc tia sét tiêu tán, tia sáng bạc trên mũi thương nổ tung, bóng dáng lạnh lùng của Lâm Nhất không ngừng phóng đại trong tầm mắt Quách Húc.
Nhất là khí lạnh phát ra từ mũi thương, nó sắc bén và ác liệt hệt như kiếm, dường như có thể đâm xuyên linh hồn của Quách Húc.
Sắc mặt Lâm Nhất lập tức thay đổi, hắn điên cuồng lui về sau.
Lại một thương nữa!
Một thương trước đó đã phá vỡ ám chiêu của hắn ta, giờ lại thêm một thương nữa, trực tiếp phá vỡ Bôn Lôi quyền mà hắn ta đã vận sức chờ phát động.
Trong tay không có kiếm, nhưng một Lâm Nhất dùng thương thay kiếm dường như còn khó đối phó hơn.
Sắc mặt Quách Húc lộ rõ sự kinh ngạc, hắn ta không có thời gian suy ngẫm, vội vã lui ra xa.
Tuy rằng động tác của hắn ta đã đủ nhanh, nhưng dư chấn khi mũi thương nổ tung vẫn hung hăng đánh lên người Quách Húc.
Rầm!
“Cái tên này, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Bị hắn ta nhìn ra sơ hở, nhưng tên thiếu niên trước mặt lại chẳng chút bối rối, ngược lại còn nói một đống thứ khiến Quách Húc cảm thấy hồ đồ và đầy nghi hoặc.
Ta muốn nói gì ư?
Lâm Nhất nhíu mày, lạnh lùng nói: “Lâm mỗ muốn giết ngươi… không cần dùng đến kiếm!”
Tuy trong tay không có kiếm, nhưng Lâm Nhất lại chẳng chút e sợ, lúc trước, hắn đã không kiêng kị đối phương, hiện tại tu vi tăng mạnh, hắn lại càng không kiêng kị. Thậm chí, ngay cả kiếm ý Tiên Thiên viên mãn cũng không cần sử dụng, chỉ dùng kiếm ý đại thành là đủ.
“Ngông cuồng!”
Quách Húc tức giận không thôi, dồn sức tung ra một quyền.
Hắn ta đã âm thầm tích súc một quyền này từ lâu, đến khi năm ngón tay nắm chặt lại thì lập tức bùng nổ. Tia sét chạy khắp toàn thân hắn ta, khiến cung điện to lớn bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Quyền mang cực lớn được ngưng tụ từ chân nguyên thuộc tính lôi thuần túy hệt như một con thú lôi khổng lồ đang phẫn nộ nhào về phía Lâm Nhất.
“Phá…!”
Nhưng con thú lôi khủng bố kia còn chưa kịp há miệng gào thét thì đã bị kiếm ý Tiên Thiên đại thành của Lâm Nhất tìm được sơ hở một cách dễ dàng. Dưới sự thôi thúc của Tử Diên kiếm quyết, tám mươi tư cánh hoa từ từ chuyển động… khi những cách hoa va vào nhau, kiếm âm vang lên từng hồi trong cơ thể Lâm Nhất.
Kiếm âm như tiếng sấm, nổ bên tai không dứt, trường thương đâm ra hệt như tia chớp lao về phía quyền mang.
Ầm!
Thoáng chốc, một quyền do Quách Húc súc thế từ lâu bị nghiền nát một cách dễ dàng, lôi quang mênh mông chợt tan thành mây khói.
“Ta nói rồi, giết ngươi không cần phải dùng đến kiếm!”
Khoảnh khắc tia sét tiêu tán, tia sáng bạc trên mũi thương nổ tung, bóng dáng lạnh lùng của Lâm Nhất không ngừng phóng đại trong tầm mắt Quách Húc.
Nhất là khí lạnh phát ra từ mũi thương, nó sắc bén và ác liệt hệt như kiếm, dường như có thể đâm xuyên linh hồn của Quách Húc.
Sắc mặt Lâm Nhất lập tức thay đổi, hắn điên cuồng lui về sau.
Lại một thương nữa!
Một thương trước đó đã phá vỡ ám chiêu của hắn ta, giờ lại thêm một thương nữa, trực tiếp phá vỡ Bôn Lôi quyền mà hắn ta đã vận sức chờ phát động.
Trong tay không có kiếm, nhưng một Lâm Nhất dùng thương thay kiếm dường như còn khó đối phó hơn.
Sắc mặt Quách Húc lộ rõ sự kinh ngạc, hắn ta không có thời gian suy ngẫm, vội vã lui ra xa.
Tuy rằng động tác của hắn ta đã đủ nhanh, nhưng dư chấn khi mũi thương nổ tung vẫn hung hăng đánh lên người Quách Húc.
Rầm!