*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối phương có thể chém vỡ vầng trăng sáng kia chỉ với một kiếm chắc chắn là có chuẩn bị từ trước, nếu không chắc chắn sẽ không ra tay một cách quyết đoán như thế.
“Ta không nhìn thấu, công tử Trường Cát không phá được võ hồn của ngươi chỉ vì hắn ta không đủ mạnh mà thôi. Còn ta chỉ cần dùng một kiếm là được rồi”.
Lâm Nhất nói đúng sự thật, không hề giấu giếm.
Chỉ cần dùng một kiếm!
Tư Tuyết Y hơi sững sờ, sau đó ngượng ngùng cười nói: “Ngươi thật đúng là không nể mặt, thắng cũng đã thắng rồi còn đả kích ta như thế. Chúc ngươi may mắn, con đường địa ngục chưa từng có ai đi qua cả, cố mà giữ mạng”.
Trước khi đi, hắn ta còn nhìn chằm chằm Lâm Nhất một lúc, ánh mắt rất phức tạp.
“Theo quy định, ngươi có thời gian một chén trà để nghỉ ngời, sau đó, chiến đài tiếp theo sẽ bắt đầu”.
Trọng tài nhìn về phía Lâm Nhất, trầm giọng nói.
Một chén trà, thời gian quá ngắn, gần như không kịp nghỉ xả hơi.
Lâm Nhất bình tĩnh nói: “Không cần, bắt đầu đi”.
Khoé miệng trọng tài hơi giật giật, tiểu tử này, thời gian một chén trà tuy ngắn, nhưng cũng đủ để ổn định nhịp thở một lúc.
Vậy mà hắn lại không biết quý trọng. Trọng tại lắc đầu, trầm giọng nói: “Được, hình thức địa ngục, chiến đài thứ hai, công tử Tiểu Bạch đấu với Lâm Nhất”.
Vụt!
Ông ta vừa dứt lời, Bạch Lê Hiên đã biến thành kiếm mang dừng lại trên chiến đài vương giả.
Trong Long Môn tranh tài lần nữa, hắn ta chẳng những thuận lợi dành được danh xưng công tử, còn giữ vững vị trí ba người mạnh nhất.
Hai người ở trước hắn ta dù là Vân Chân hay Tần Vũ cũng đều lớn hơn hắn ta ít nhất ba tuổi.
Nếu cho hắn ta thời gian, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ vượt qua.
Có thể nói, hắn ta đã hoàn thành hơn cả mục tiêu rồi.
Nếu có thể đánh bại Lâm Nhất trong hình thức địa ngục, kết thúc ân oán thì thật sự không còn gì tiếc nuối nữa cả.
“Lâm Nhất thật sự có thực lực đánh bại Bạch Lê Hiên sao?”
“Có lẽ là không thể, huống hồ hắn còn vừa đại chiến với Tư Tuyết Y, còn không chịu nghỉ ngơi dù chỉ một khắc”.
Rất nhiều người bên dưới đều cảm thấy nghi ngờ, dù sao Bạch Lê Hiên cũng có cái danh kỳ tài, uy lực của Thánh thể vô cùng đáng sợ.
Hắn ta thua Vân Chân chỉ vì nền tảng kém hơn một chút mà thôi.
Đặc biệt là chiêu kiếm Bạch Lê Hiên tự nghĩ ra, Thiên Lôi Phá, khiến rất nhiều trưởng lão Tử Phủ cũng phải kiêng dè.
Đối phương có thể chém vỡ vầng trăng sáng kia chỉ với một kiếm chắc chắn là có chuẩn bị từ trước, nếu không chắc chắn sẽ không ra tay một cách quyết đoán như thế.
“Ta không nhìn thấu, công tử Trường Cát không phá được võ hồn của ngươi chỉ vì hắn ta không đủ mạnh mà thôi. Còn ta chỉ cần dùng một kiếm là được rồi”.
Lâm Nhất nói đúng sự thật, không hề giấu giếm.
Chỉ cần dùng một kiếm!
Tư Tuyết Y hơi sững sờ, sau đó ngượng ngùng cười nói: “Ngươi thật đúng là không nể mặt, thắng cũng đã thắng rồi còn đả kích ta như thế. Chúc ngươi may mắn, con đường địa ngục chưa từng có ai đi qua cả, cố mà giữ mạng”.
Trước khi đi, hắn ta còn nhìn chằm chằm Lâm Nhất một lúc, ánh mắt rất phức tạp.
“Theo quy định, ngươi có thời gian một chén trà để nghỉ ngời, sau đó, chiến đài tiếp theo sẽ bắt đầu”.
Trọng tài nhìn về phía Lâm Nhất, trầm giọng nói.
Một chén trà, thời gian quá ngắn, gần như không kịp nghỉ xả hơi.
Lâm Nhất bình tĩnh nói: “Không cần, bắt đầu đi”.
Khoé miệng trọng tài hơi giật giật, tiểu tử này, thời gian một chén trà tuy ngắn, nhưng cũng đủ để ổn định nhịp thở một lúc.
Vậy mà hắn lại không biết quý trọng. Trọng tại lắc đầu, trầm giọng nói: “Được, hình thức địa ngục, chiến đài thứ hai, công tử Tiểu Bạch đấu với Lâm Nhất”.
Vụt!
Ông ta vừa dứt lời, Bạch Lê Hiên đã biến thành kiếm mang dừng lại trên chiến đài vương giả.
Trong Long Môn tranh tài lần nữa, hắn ta chẳng những thuận lợi dành được danh xưng công tử, còn giữ vững vị trí ba người mạnh nhất.
Hai người ở trước hắn ta dù là Vân Chân hay Tần Vũ cũng đều lớn hơn hắn ta ít nhất ba tuổi.
Nếu cho hắn ta thời gian, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ vượt qua.
Có thể nói, hắn ta đã hoàn thành hơn cả mục tiêu rồi.
Nếu có thể đánh bại Lâm Nhất trong hình thức địa ngục, kết thúc ân oán thì thật sự không còn gì tiếc nuối nữa cả.
“Lâm Nhất thật sự có thực lực đánh bại Bạch Lê Hiên sao?”
“Có lẽ là không thể, huống hồ hắn còn vừa đại chiến với Tư Tuyết Y, còn không chịu nghỉ ngơi dù chỉ một khắc”.
Rất nhiều người bên dưới đều cảm thấy nghi ngờ, dù sao Bạch Lê Hiên cũng có cái danh kỳ tài, uy lực của Thánh thể vô cùng đáng sợ.
Hắn ta thua Vân Chân chỉ vì nền tảng kém hơn một chút mà thôi.
Đặc biệt là chiêu kiếm Bạch Lê Hiên tự nghĩ ra, Thiên Lôi Phá, khiến rất nhiều trưởng lão Tử Phủ cũng phải kiêng dè.