“Được”.
“Đồng ý nhanh quá, không vui gì cả”.
Hân Nghiên che miệng cười khẽ, sau đó giơ tay chỉ một cái lên mi tâm của Lâm Nhất.
Cô nở nụ cười dịu dàng: “Được rồi, tiểu tử, đệ ngủ một giấc thật ngon trước đã”.
Không đợi Lâm Nhất kịp phản ứng, ánh sáng mờ nhạt loé lên trên người Hân Nghiên, một luồng gió ấm từ đầu ngón tay của cô tràn vào khắp người Lâm Nhất.
Trong nháy mắt, những vết thương vốn động vào là đau trên người hắn đều mất đi cảm giác.
Thân thể trở nên thả lỏng chưa từng có, cảm giác buồn ngủ kéo tới, dáng vẻ bị ánh sáng bao phủ của sư tỷ dần trở nên mơ hồ.
Lâm Nhất nhắm hai mắt, chậm rãi ngã xuống.
Hân Nghiên rụt tay về, ánh sáng trên người biến mất, sắc mặt hơi tái, cô nhìn Lâm Nhất đang ngủ say.
Nét mặt Hân Nghiên trở lại vẻ lạnh lùng như ngày thường, cô đắp chăn cho hắn, chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ say đó một lúc lâu.
Sau khi chắc chắn hắn đã thật sự ngủ say, cô mới chậm rãi rời đi.
Sáng hôm sau, Lâm Nhất mở mắt ra.
Hắn cảm thấy người rất thoải mái, nội thương ngoại thương đều không còn đau nữa, đang trong trạng thái vô cùng ổn định.
Trước đó hắn đại chiến với người khác, ngoài bị ngoại thương còn có rất nhiều nội thương, lục phủ ngũ tạng đều có những vết thương với mức độ khác nau.
Chỉ động đậy một chút cũng cảm thấy cả người đau đớn.
Nhưng lúc đại chiến hắn không rảnh để tâm đến những điều này, sau khi chiến đấu xong, tất cả cảm giác đau đớn lại kéo đến một lần nữa.
Giấc ngủ này khiến hắn hoàn toàn thả lỏng, lại thêm linh dịch trong vải thưa, thương tích trên người đã khỏi được khoảng năm phần rồi.
Võ giả không cần ngủ, có thể ngồi thiền, có thể tu luyện.
Đối với võ giả, rất nhiều lúc ngủ là một chuyện xa xỉ, từ khi vào mật cảnh Ma Liên đến nay Lâm Nhất chưa từng chợp mắt lần nào.
Không phải không muốn, mà là không dám.
Nhưng trên thực tế, giấc ngủ luôn mang đến tác dụng rất lớn cho thân thể, đặc biệt là về mặt tinh thần và tu vi.
Lâm Nhất nở nụ cười, sư tỷ suy nghĩ thật chu đáo.
Sau khi đứng dậy mặc quần áo vào, hắn thấy đội ngũ vẫn chưa có dấu hiệu xuất phát, có lẽ đến buổi trưa mới đi.
Cho nên hắn cũng không nôn nóng, lấy bốn thứ từ trong túi trữ vật ra.
Một bình đan Hàn Vân, một bầu danh tửu tứ phẩm, một hồ lô Tàng Kiếm màu vàng và một thanh bảo binh thượng cổ tên là Tàn Huyết.
Đi ra từ trong mật cảnh Ma Liên, bảo vật trên người hắn có thể nói là nhiều không đếm xuể.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nộp lên hết. Tông môn bảo vệ hắn, vì hắn liều mạng đánh nhau với bốn tông môn khác, hắn cũng không phải người vô ơn.
Hơn nữa trong mật cảnh hắn đã thu hoạch đủ nhiều rồi, không ai có thể so với hắn cả.
Hôm qua trưởng lão chấp kiếm cho hắn chọn, hắn đã chọn đan Hàn Vân, danh tửu và hồ lô Tàng Kiếm.
“Đồng ý nhanh quá, không vui gì cả”.
Hân Nghiên che miệng cười khẽ, sau đó giơ tay chỉ một cái lên mi tâm của Lâm Nhất.
Cô nở nụ cười dịu dàng: “Được rồi, tiểu tử, đệ ngủ một giấc thật ngon trước đã”.
Không đợi Lâm Nhất kịp phản ứng, ánh sáng mờ nhạt loé lên trên người Hân Nghiên, một luồng gió ấm từ đầu ngón tay của cô tràn vào khắp người Lâm Nhất.
Trong nháy mắt, những vết thương vốn động vào là đau trên người hắn đều mất đi cảm giác.
Thân thể trở nên thả lỏng chưa từng có, cảm giác buồn ngủ kéo tới, dáng vẻ bị ánh sáng bao phủ của sư tỷ dần trở nên mơ hồ.
Lâm Nhất nhắm hai mắt, chậm rãi ngã xuống.
Hân Nghiên rụt tay về, ánh sáng trên người biến mất, sắc mặt hơi tái, cô nhìn Lâm Nhất đang ngủ say.
Nét mặt Hân Nghiên trở lại vẻ lạnh lùng như ngày thường, cô đắp chăn cho hắn, chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ say đó một lúc lâu.
Sau khi chắc chắn hắn đã thật sự ngủ say, cô mới chậm rãi rời đi.
Sáng hôm sau, Lâm Nhất mở mắt ra.
Hắn cảm thấy người rất thoải mái, nội thương ngoại thương đều không còn đau nữa, đang trong trạng thái vô cùng ổn định.
Trước đó hắn đại chiến với người khác, ngoài bị ngoại thương còn có rất nhiều nội thương, lục phủ ngũ tạng đều có những vết thương với mức độ khác nau.
Chỉ động đậy một chút cũng cảm thấy cả người đau đớn.
Nhưng lúc đại chiến hắn không rảnh để tâm đến những điều này, sau khi chiến đấu xong, tất cả cảm giác đau đớn lại kéo đến một lần nữa.
Giấc ngủ này khiến hắn hoàn toàn thả lỏng, lại thêm linh dịch trong vải thưa, thương tích trên người đã khỏi được khoảng năm phần rồi.
Võ giả không cần ngủ, có thể ngồi thiền, có thể tu luyện.
Đối với võ giả, rất nhiều lúc ngủ là một chuyện xa xỉ, từ khi vào mật cảnh Ma Liên đến nay Lâm Nhất chưa từng chợp mắt lần nào.
Không phải không muốn, mà là không dám.
Nhưng trên thực tế, giấc ngủ luôn mang đến tác dụng rất lớn cho thân thể, đặc biệt là về mặt tinh thần và tu vi.
Lâm Nhất nở nụ cười, sư tỷ suy nghĩ thật chu đáo.
Sau khi đứng dậy mặc quần áo vào, hắn thấy đội ngũ vẫn chưa có dấu hiệu xuất phát, có lẽ đến buổi trưa mới đi.
Cho nên hắn cũng không nôn nóng, lấy bốn thứ từ trong túi trữ vật ra.
Một bình đan Hàn Vân, một bầu danh tửu tứ phẩm, một hồ lô Tàng Kiếm màu vàng và một thanh bảo binh thượng cổ tên là Tàn Huyết.
Đi ra từ trong mật cảnh Ma Liên, bảo vật trên người hắn có thể nói là nhiều không đếm xuể.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nộp lên hết. Tông môn bảo vệ hắn, vì hắn liều mạng đánh nhau với bốn tông môn khác, hắn cũng không phải người vô ơn.
Hơn nữa trong mật cảnh hắn đã thu hoạch đủ nhiều rồi, không ai có thể so với hắn cả.
Hôm qua trưởng lão chấp kiếm cho hắn chọn, hắn đã chọn đan Hàn Vân, danh tửu và hồ lô Tàng Kiếm.