“Đến gần khối ngọc giản này trong phạm vi 10 mét sẽ bị công kích, xông vào đó chắc chắn sẽ chết, cho nên nhất định phải hiểu được quy luật hiển hiện trên trận văn được khắc trên vách tường mới được. Nếu không, một là thân pháp đủ nhanh, hai là có đủ tự tin có thể đỡ được chùm tia sáng kia…”
Lâm Nhất khẽ lắc đầu… lựa chọn phía sau có vẻ không ổn lắm.
Nếu kiếm ý của hắn được thi triển toàn bộ, chắc chắn có thể đỡ được, nhưng làm như thế sẽ tiêu hao quá lớn. Lỡ mà có chuyện bất ngờ xảy ra, chẳng khác nào tự đẩy mình vào thế bất lợi.
Trước mắt cứ quan sát đã rồi tính!
Lâm Nhất đi vòng quanh ngọc giản, thỉnh thoảng ra tay thăm dò một phen, sau nửa khắc, cuối cùng hắn cũng tìm ra chút ít manh mối.
Trọn bộ linh trận không chỉ có trên vách tường, mà trên mặt đất cũng có tiết điểm tương ứng, hắn có thể thăm dò sự biến ảo của đường văn mà không cần kinh động đến trận văn ngưng tụ Nhật Diệu Chi Hỏa trên vách tường, nhưng phải tốn kha khá thời gian mới được.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất đã có quyết định.
Nhưng ngay khi hắn tìm ra một lối đi tương đối an toàn thì cánh cửa mật thất ở phía đối diện đột nhiên bị đẩy ra, một người lẳng lặng bước vào.
Mặt to, mày rậm, dáng người khôi ngô, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia sáng lạnh như rắn độc. Hắn ta là Trần An của U Vân Giới.
Từ trước đến nay tên này vẫn luôn xuất hiện cùng Mạc Hàn, giờ đột nhiên đơn độc hiện thân, khiến Lâm Nhất có hơi kinh ngạc. Quả thật hắn rất bất đắc dĩ, tranh Nhật Diệu Chi Linh với tên này thì có lợi gì cơ chứ, nếu không có lực lượng hùng mạnh làm chỗ dựa, một người như hắn dù có lấy được cũng sẽ rước lấy một đống phiền toái ở Thương Long Cấm Giới.
“Tên tiểu tử này, ngươi đúng là không sợ chết, đã làm phật lòng giới vực Huyết Cốt rồi, giờ còn dám chạy đến tranh giành Nhật Diệu Chi Linh, ngươi ngại kẻ thù của mình không đủ nhiều à?”, Trần An cười khẩy, mặt không lộ một chút cảm xúc nào.
Trong lúc nói chuyện, tay phải vẫn luôn giấu trong tay áo bất giác duỗi ra ngoài, năm ngón tay siết chặt một cái roi có tạo hình giống một con Huyết Mãng.
Đạo binh hạ phẩm!
Xem ra, trải qua bài học trước đó, tên này đã khôn ra, từ sớm đã dùng đến đạo binh, để bản thân không đến mức bị kiếm uy của Lâm Nhất giam cầm.
“Chuyện này vốn không hề liên quan gì đến ngươi, đúng không?”
Lâm Nhất nhìn về phía đối phương, ánh mắt hắn thoáng dừng lại vài giây ở cây roi Huyết Mãng trong hắn ta.
“Cút, mau cút đi! Cái ngọc giản này chắc chắn sẽ thuộc về ta, không phải ai ở U Vân Giới cũng có tư cách tu luyện võ học Tạo Hóa cao cấp đâu”, trong mắt Trần An lóe lên tia tham lam, hắn lạnh lùng cười và nói: “Một khi ta đã dùng đến roi Huyết Mãng thì sẽ không giống như Phong Vô Kỵ đâu, ngươi không có cơ hội rút kiếm!”
Đạo binh!
Lâm Nhất chưa từng chính thức trải nghiệm uy lực của đạo binh, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được, dù là đạo binh hạ phẩm thì uy lực cũng vô cùng khủng bố.
Nhất là khi nằm trong tay yêu nghiệt giới vực cao cấp, đạo binh hạ phẩm chỉ cần phát huy được bảy phần uy lực cũng đủ để đi ngang trong cái di tích Long thành này rồi.
Thế nhưng chỉ dựa vào đạo binh đã muốn dọa Lâm Nhất lui thì… có vẻ như Trần An đã quá ngây thơ rồi.
“Dù không rút kiếm thì ngươi cũng chưa chắc có thể là đối thủ của ta. Huống chi, ngươi chắc là có đạo binh trong tay thì ta không rút kiếm được à?”
Lâm Nhất nhướng mày, liếc xéo hắn ta, trong mắt không có chút gì là sợ hãi.
Vừa dứt lời, sắc mặt Trần An lập tức tối sầm, hắn ta quát lạnh: “Xem ra ngươi thật sự muốn đối nghịch cùng ta, cũng tốt… vậy thì đi chết đi!”
Lâm Nhất khẽ lắc đầu… lựa chọn phía sau có vẻ không ổn lắm.
Nếu kiếm ý của hắn được thi triển toàn bộ, chắc chắn có thể đỡ được, nhưng làm như thế sẽ tiêu hao quá lớn. Lỡ mà có chuyện bất ngờ xảy ra, chẳng khác nào tự đẩy mình vào thế bất lợi.
Trước mắt cứ quan sát đã rồi tính!
Lâm Nhất đi vòng quanh ngọc giản, thỉnh thoảng ra tay thăm dò một phen, sau nửa khắc, cuối cùng hắn cũng tìm ra chút ít manh mối.
Trọn bộ linh trận không chỉ có trên vách tường, mà trên mặt đất cũng có tiết điểm tương ứng, hắn có thể thăm dò sự biến ảo của đường văn mà không cần kinh động đến trận văn ngưng tụ Nhật Diệu Chi Hỏa trên vách tường, nhưng phải tốn kha khá thời gian mới được.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất đã có quyết định.
Nhưng ngay khi hắn tìm ra một lối đi tương đối an toàn thì cánh cửa mật thất ở phía đối diện đột nhiên bị đẩy ra, một người lẳng lặng bước vào.
Mặt to, mày rậm, dáng người khôi ngô, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia sáng lạnh như rắn độc. Hắn ta là Trần An của U Vân Giới.
Từ trước đến nay tên này vẫn luôn xuất hiện cùng Mạc Hàn, giờ đột nhiên đơn độc hiện thân, khiến Lâm Nhất có hơi kinh ngạc. Quả thật hắn rất bất đắc dĩ, tranh Nhật Diệu Chi Linh với tên này thì có lợi gì cơ chứ, nếu không có lực lượng hùng mạnh làm chỗ dựa, một người như hắn dù có lấy được cũng sẽ rước lấy một đống phiền toái ở Thương Long Cấm Giới.
“Tên tiểu tử này, ngươi đúng là không sợ chết, đã làm phật lòng giới vực Huyết Cốt rồi, giờ còn dám chạy đến tranh giành Nhật Diệu Chi Linh, ngươi ngại kẻ thù của mình không đủ nhiều à?”, Trần An cười khẩy, mặt không lộ một chút cảm xúc nào.
Trong lúc nói chuyện, tay phải vẫn luôn giấu trong tay áo bất giác duỗi ra ngoài, năm ngón tay siết chặt một cái roi có tạo hình giống một con Huyết Mãng.
Đạo binh hạ phẩm!
Xem ra, trải qua bài học trước đó, tên này đã khôn ra, từ sớm đã dùng đến đạo binh, để bản thân không đến mức bị kiếm uy của Lâm Nhất giam cầm.
“Chuyện này vốn không hề liên quan gì đến ngươi, đúng không?”
Lâm Nhất nhìn về phía đối phương, ánh mắt hắn thoáng dừng lại vài giây ở cây roi Huyết Mãng trong hắn ta.
“Cút, mau cút đi! Cái ngọc giản này chắc chắn sẽ thuộc về ta, không phải ai ở U Vân Giới cũng có tư cách tu luyện võ học Tạo Hóa cao cấp đâu”, trong mắt Trần An lóe lên tia tham lam, hắn lạnh lùng cười và nói: “Một khi ta đã dùng đến roi Huyết Mãng thì sẽ không giống như Phong Vô Kỵ đâu, ngươi không có cơ hội rút kiếm!”
Đạo binh!
Lâm Nhất chưa từng chính thức trải nghiệm uy lực của đạo binh, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được, dù là đạo binh hạ phẩm thì uy lực cũng vô cùng khủng bố.
Nhất là khi nằm trong tay yêu nghiệt giới vực cao cấp, đạo binh hạ phẩm chỉ cần phát huy được bảy phần uy lực cũng đủ để đi ngang trong cái di tích Long thành này rồi.
Thế nhưng chỉ dựa vào đạo binh đã muốn dọa Lâm Nhất lui thì… có vẻ như Trần An đã quá ngây thơ rồi.
“Dù không rút kiếm thì ngươi cũng chưa chắc có thể là đối thủ của ta. Huống chi, ngươi chắc là có đạo binh trong tay thì ta không rút kiếm được à?”
Lâm Nhất nhướng mày, liếc xéo hắn ta, trong mắt không có chút gì là sợ hãi.
Vừa dứt lời, sắc mặt Trần An lập tức tối sầm, hắn ta quát lạnh: “Xem ra ngươi thật sự muốn đối nghịch cùng ta, cũng tốt… vậy thì đi chết đi!”