Bỗng nhiên có một tiếng như kính vỡ vang lên, ngay sau đó trong dư âm chiếu ra một luồng ánh trăng. Ánh trăng như nước lũ tràn đê, tuôn đi một cách mãnh liệt và mênh mông, chớp mắt đã chôn vùi cả chiến đài.
Trong ánh trăng nọ, khuôn măt khôi ngô tuấn tú của Lâm Nhất lạnh như băng, hắn mặc áo xanh, cầm kiếm Táng Hoa trong tay, tựa như một vầng trăng sáng rơi xuống trần gian.
“Ánh sáng của hạt gạo mà dám tranh nhau phát sáng với mặt trăng à?”
Ầm!
Kiếm quang tựa trăng sáng mênh mông hạ xuống, nghiền nát toàn bộ kiếm thế của đối phương, đánh văng công tử Dạ ra xa trong ánh mắt khó tin của hắn ta.
“Cái gọi là công tử cũng chỉ có vậy thôi”.
Lâm Nhất tiếp đất, nhìn công tử Dạ bị hắn đánh văng ra xa, thản nhiên nói.
“Ngông cuồng!”
“Ngông cuồng ư? Phải đó thì sao!”
Nhìn công tử Dạ thẹn quá thành giận, Lâm Nhất nhướng mày, thân kiếm Táng Hoa như mộng ảo khẽ rung, hướng thẳng vào đối phương. Ánh mắt hắn từ thân kiếm lướt qua mũi kiếm, lạnh lùng nhìn đối phương.
Sương Hàn Vạn Lý!
Không đợi công tử Dạ hoàn hồn lại, kiếm thế toàn thân Lâm Nhất đột nhiên trở nên lạnh như băng, áo xanh phất phới, mái tóc dài tung bay.
Chí âm tạo hàn, kiêu ngạo tột đỉnh, ngay trong tầm mắt, đóng băng tất cả!
Thân kiếm rung lên, kiếm thế rét lạnh như sương càn quét cả chiến đài như một cơn gió.
Công tử Dạ khẽ biến sắc, hắn ta cảm nhận được một luồng kiếm thế vô hình đang muốn nuốt chửng mình như một con quái thú.
Chân nguyên lập tức phun trào, hắn ta cầm kiếm chắn trước người mình.
Răng rắc!
Chỉ nghe thấy một âm thanh giòn giã như thuỷ tinh vỡ vang lên, những tảng băng nhọn lần lượt rơi trên chiến đài rộng lớn.
Sắc mặt công tử Dạ tái nhợt, văng ra xa mấy mét rồi hộc một búng máu.
Soạt!
Mọi người kinh ngạc ồ lên, kể từ khi Lâm Nhất bắt đầu phản công, không một ai có thể ngăn cản khí thế của hắn, bây giờ còn làm công tử Dạ bị thương.
Ai nấy đều sững sờ, hoàn toàn không thể tin được.
Thậm chí có người nghi ngờ mình nhìn nhầm, là Lâm Nhất chứ không phải công tử Dạ bị thương hộc máu.
“Ta thừa nhận đã coi thường ngươi...”
Công tử Dạ lau máu trên khoé miệng, vẻ mặt lạnh như băng.
Hắn ta ngước mắt lên nhìn lướt qua, một tia kiếm quang từ trên trời rơi xuống bao phủ lấy hắn ta, ngay sau đó kiếm thế toàn thân ngưng tụ thành một tia kiếm quang thẳng đứng. Khi hai tia kiếm quang giao nhau tạo thành tia kiếm quang hình chữ thập, trên người công tử Dạ đột nhiên toả hào quang rực rỡ.
Kiếm thế toàn thân phóng thẳng lên trời như muốn xuyên thủng mọi thứ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Trong ánh trăng nọ, khuôn măt khôi ngô tuấn tú của Lâm Nhất lạnh như băng, hắn mặc áo xanh, cầm kiếm Táng Hoa trong tay, tựa như một vầng trăng sáng rơi xuống trần gian.
“Ánh sáng của hạt gạo mà dám tranh nhau phát sáng với mặt trăng à?”
Ầm!
Kiếm quang tựa trăng sáng mênh mông hạ xuống, nghiền nát toàn bộ kiếm thế của đối phương, đánh văng công tử Dạ ra xa trong ánh mắt khó tin của hắn ta.
“Cái gọi là công tử cũng chỉ có vậy thôi”.
Lâm Nhất tiếp đất, nhìn công tử Dạ bị hắn đánh văng ra xa, thản nhiên nói.
“Ngông cuồng!”
“Ngông cuồng ư? Phải đó thì sao!”
Nhìn công tử Dạ thẹn quá thành giận, Lâm Nhất nhướng mày, thân kiếm Táng Hoa như mộng ảo khẽ rung, hướng thẳng vào đối phương. Ánh mắt hắn từ thân kiếm lướt qua mũi kiếm, lạnh lùng nhìn đối phương.
Sương Hàn Vạn Lý!
Không đợi công tử Dạ hoàn hồn lại, kiếm thế toàn thân Lâm Nhất đột nhiên trở nên lạnh như băng, áo xanh phất phới, mái tóc dài tung bay.
Chí âm tạo hàn, kiêu ngạo tột đỉnh, ngay trong tầm mắt, đóng băng tất cả!
Thân kiếm rung lên, kiếm thế rét lạnh như sương càn quét cả chiến đài như một cơn gió.
Công tử Dạ khẽ biến sắc, hắn ta cảm nhận được một luồng kiếm thế vô hình đang muốn nuốt chửng mình như một con quái thú.
Chân nguyên lập tức phun trào, hắn ta cầm kiếm chắn trước người mình.
Răng rắc!
Chỉ nghe thấy một âm thanh giòn giã như thuỷ tinh vỡ vang lên, những tảng băng nhọn lần lượt rơi trên chiến đài rộng lớn.
Sắc mặt công tử Dạ tái nhợt, văng ra xa mấy mét rồi hộc một búng máu.
Soạt!
Mọi người kinh ngạc ồ lên, kể từ khi Lâm Nhất bắt đầu phản công, không một ai có thể ngăn cản khí thế của hắn, bây giờ còn làm công tử Dạ bị thương.
Ai nấy đều sững sờ, hoàn toàn không thể tin được.
Thậm chí có người nghi ngờ mình nhìn nhầm, là Lâm Nhất chứ không phải công tử Dạ bị thương hộc máu.
“Ta thừa nhận đã coi thường ngươi...”
Công tử Dạ lau máu trên khoé miệng, vẻ mặt lạnh như băng.
Hắn ta ngước mắt lên nhìn lướt qua, một tia kiếm quang từ trên trời rơi xuống bao phủ lấy hắn ta, ngay sau đó kiếm thế toàn thân ngưng tụ thành một tia kiếm quang thẳng đứng. Khi hai tia kiếm quang giao nhau tạo thành tia kiếm quang hình chữ thập, trên người công tử Dạ đột nhiên toả hào quang rực rỡ.
Kiếm thế toàn thân phóng thẳng lên trời như muốn xuyên thủng mọi thứ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.