*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một khi ra tay, chắc chắn sẽ có lợi cho Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch.
Đã định sẵn là không thể lấy được danh ngạch hạt giống thì tốt nhất là chịu thua, nếu không đừng trách hắn ta lòng dạ độc ác.
Trên chỗ dự thi, Lâm Nhất tỏ vẻ bất đắc dĩ, giác quan thứ sáu của hắn rất nhạy bén, cũng nghe thấy rất nhiều lời bàn tán.
Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn như thế, cố gắng giành lấy chiến thắng mà ít mất sức nhất, chưa từng có suy nghĩ thể hiện tất cả thực lực của bản thân.
Nhưng thật sự không ngờ rằng giành lấy chiến thắng theo cách của bản thân vẫn bị chỉ trích như thế, bị cho rằng đó là biểu hiện của sự nhượng bộ.
“Lâm Nhất, ngươi thật sự muốn từ bỏ việc tranh đoạt danh ngạch hạt giống à? Thế cũng được, có thể có được thành tích như hiện tại, Thập Tam gia và lão Các chủ đã rất vui rồi, không cần phải quá áp lực”.
Mai hộ pháp nở nụ cười, rõ ràng không muốn tạo áp lực cho Lâm Nhất.
Lâm Nhất há miệng, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nói gì.
Chiến đấu chia nhóm cũng không còn bao nhiêu trận nữa, sớm muộn gì cũng gặp phải ba người kia, người ngoài sẽ biết được câu trả lời của hắn nhanh thôi.
Sau khi xem thêm mấy trận chiến của nhóm khác, giọng nói của trọng tài nhóm hai vang lên bên tai.
“Nhóm bốn, Lâm Nhất chiến đấu với Lâm Đào”.
Soạt!
Trọng tài vừa nói xong, hội trường khi nãy còn đang xôn xao lập tức trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ. Vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Ngay cả mấy người nhóm Vũ Hạo Thiên và Viêm Long Tử cũng không ngoại lệ, đều ngẩng đầu nhìn về hướng này.
Cho dù thế nào thì trận chiến này vẫn phải diễn ra, ngựa chiến mạnh nhất đang giữ chuỗi thắng liên tiếp, chưa từng thua trận trong Quần Long thịnh yến kỳ này, truyền kỳ bất bại của hắn cuối cùng cũng đến lúc chấm dứt rồi.
Nét mặt Lâm Đào rất dịu dàng, ung dung bình tĩnh, hắn ta rất chắc chắn Lâm Nhất sẽ đưa ra quyết định như thế nào.
Trận chiến này, hắn ta không cần ra sân, chỉ đợi đối phương chịu thua là được.
Nhưng không ai ngờ rằng Lâm Nhất vẫn như trước, cầm kiếm Táng Hoa bay lên không trung. Một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi, không chút do dự!
Rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Nhất đã đáp xuống đài Thăng Long, trong mắt hắn loé lên tinh mang như lợi kiếm ra khỏi vỏ, tràn đầy phong mang.
Nụ cười trên mặt Lâm Đào trở nên cứng đờ, sắc mặt cũng tối đen lại.
“Lâm Nhất, ngươi là cố chấp muốn đối nghịch với ta, khiến ta không thể lấy được danh ngạch hạt giống đúng không?”, Lâm Đào vẫn không đứng dậy, hắn ta cắn răng nghiến lợi nói với khuôn mặt không chút cảm xúc.
Lâm Nhất ngẫm nghĩ, dường như hắn ta nói thế cũng không có gì là sai, hắn bèn đáp lời: “Ngươi nói đúng, nhưng Lâm mỗ cũng không nhằm vào ngươi”.
Danh ngạch hạt giống đương nhiên không thể nhường, đã là mục tiêu từ đầu của hắn, nhưng hắn thật sự không có ý nhằm vào Lâm Đào, hắn là nhằm vào tất cả những người trong nhóm bốn, chỉ trừng hợp bao gồm cả đối phương mà thôi.
Một khi ra tay, chắc chắn sẽ có lợi cho Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch.
Đã định sẵn là không thể lấy được danh ngạch hạt giống thì tốt nhất là chịu thua, nếu không đừng trách hắn ta lòng dạ độc ác.
Trên chỗ dự thi, Lâm Nhất tỏ vẻ bất đắc dĩ, giác quan thứ sáu của hắn rất nhạy bén, cũng nghe thấy rất nhiều lời bàn tán.
Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn như thế, cố gắng giành lấy chiến thắng mà ít mất sức nhất, chưa từng có suy nghĩ thể hiện tất cả thực lực của bản thân.
Nhưng thật sự không ngờ rằng giành lấy chiến thắng theo cách của bản thân vẫn bị chỉ trích như thế, bị cho rằng đó là biểu hiện của sự nhượng bộ.
“Lâm Nhất, ngươi thật sự muốn từ bỏ việc tranh đoạt danh ngạch hạt giống à? Thế cũng được, có thể có được thành tích như hiện tại, Thập Tam gia và lão Các chủ đã rất vui rồi, không cần phải quá áp lực”.
Mai hộ pháp nở nụ cười, rõ ràng không muốn tạo áp lực cho Lâm Nhất.
Lâm Nhất há miệng, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nói gì.
Chiến đấu chia nhóm cũng không còn bao nhiêu trận nữa, sớm muộn gì cũng gặp phải ba người kia, người ngoài sẽ biết được câu trả lời của hắn nhanh thôi.
Sau khi xem thêm mấy trận chiến của nhóm khác, giọng nói của trọng tài nhóm hai vang lên bên tai.
“Nhóm bốn, Lâm Nhất chiến đấu với Lâm Đào”.
Soạt!
Trọng tài vừa nói xong, hội trường khi nãy còn đang xôn xao lập tức trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ. Vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Ngay cả mấy người nhóm Vũ Hạo Thiên và Viêm Long Tử cũng không ngoại lệ, đều ngẩng đầu nhìn về hướng này.
Cho dù thế nào thì trận chiến này vẫn phải diễn ra, ngựa chiến mạnh nhất đang giữ chuỗi thắng liên tiếp, chưa từng thua trận trong Quần Long thịnh yến kỳ này, truyền kỳ bất bại của hắn cuối cùng cũng đến lúc chấm dứt rồi.
Nét mặt Lâm Đào rất dịu dàng, ung dung bình tĩnh, hắn ta rất chắc chắn Lâm Nhất sẽ đưa ra quyết định như thế nào.
Trận chiến này, hắn ta không cần ra sân, chỉ đợi đối phương chịu thua là được.
Nhưng không ai ngờ rằng Lâm Nhất vẫn như trước, cầm kiếm Táng Hoa bay lên không trung. Một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi, không chút do dự!
Rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Nhất đã đáp xuống đài Thăng Long, trong mắt hắn loé lên tinh mang như lợi kiếm ra khỏi vỏ, tràn đầy phong mang.
Nụ cười trên mặt Lâm Đào trở nên cứng đờ, sắc mặt cũng tối đen lại.
“Lâm Nhất, ngươi là cố chấp muốn đối nghịch với ta, khiến ta không thể lấy được danh ngạch hạt giống đúng không?”, Lâm Đào vẫn không đứng dậy, hắn ta cắn răng nghiến lợi nói với khuôn mặt không chút cảm xúc.
Lâm Nhất ngẫm nghĩ, dường như hắn ta nói thế cũng không có gì là sai, hắn bèn đáp lời: “Ngươi nói đúng, nhưng Lâm mỗ cũng không nhằm vào ngươi”.
Danh ngạch hạt giống đương nhiên không thể nhường, đã là mục tiêu từ đầu của hắn, nhưng hắn thật sự không có ý nhằm vào Lâm Đào, hắn là nhằm vào tất cả những người trong nhóm bốn, chỉ trừng hợp bao gồm cả đối phương mà thôi.