Khi thiếu niên xuất hiện trong không trung, lỗ mãng chống lại Lãnh Hạo Vũ và Lâm Chí Viễn, mọi người đều nghĩ hắn sẽ chết chắc.
Không ai ngờ rằng tình thế lại thay đổi nhanh như thế.
Vù vù vù!
Lúc này, có mấy bóng người nhanh chóng chạy đến.
Là những người khác của thư viện Thiên Phủ và Thiên Kiếm Tông, tất cả đều nhanh chóng tập trung trước cổ mộ Tinh Quân.
Chương Viễn và Liễu Vân Yên đỡ Mặc Linh, kiểm tra thương tích của nàng ta.
Chương Viễn khẽ nhíu mày, nói với vẻ nặng nề: “Sao lại bị thương nặng thế?”
Hắn ta đến muộn, nói đúng hơn là bị kiếm ý của Lâm Nhất dẫn tới, đợi đến khi chạy tới thì Lâm Chí Viễn kia đã chạy mất rồi.
Mặc Linh nhẹ nhàng nói: “Ta gặp phải Lâm Chí Viễn và Lãnh Hạo Vũ, hai người họ đồng thời ra tay với ta”.
“Lại là hai người kia à? Chết tiết, lúc trước ở sơn mạch Viêm Vân nên cho hai người họ một bài học mới được. Đợi gặp phải trong cổ mộ Tinh Quân chắc chắn sẽ không tha cho hai người họ!”, trong mắt Chương Viễn loé lên sát khí, trầm giọng nói.
Mặc Linh thoáng sửng sốt, sau đó cười khổ: “E rằng không gặp được nữa rồi”.
Vào lúc Chương Viễn tỏ vẻ nghi ngờ, Mục Trần nhỏ giọng nói: “Sư huynh, Lâm Nhất đã giết chết Lãnh Hạo Vũ rồi, còn Lâm Chí Viễn thì sợ chạy mất, có lẽ không dám xuất hiện nữa đâu”.
Lúc nói chuyện, Mục Trần đảo mắt nhìn qua, sau đó chậm rãi đi về phía Lâm Nhất, trong lòng vẫn rung động không thôi.
E rằng người nào tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó cũng sẽ giống mình thôi, Mục Trần thầm nghĩ.
Sự chênh lệch của hắn ta và Lâm Nhất thật lớn quá.
Cái gì!
Mục Trần nói không lớn lắm, nhưng mấy người nhóm Chương Viễn đều nghe rõ, lập tức vô cùng khiếp sợ.
Bọn họ quan sát Lâm Nhất, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Một lúc sau, Chương Viễn mới lấy lại tinh thần, nghĩ đến chuyện mình còn thấy vinh dự vì có thể thắng được Lãnh Hạo Vũ một chiêu, mượn nó để kêu gọi Lâm Nhất, nét mặt hắn ta thoáng lúng túng.
Chẳng trách…
Chẳng trách lúc đó Lâm Nhất hoàn toàn không hề dao động.
Thì ra đối phương đã không coi Lãnh Hạo Vũ ra gì từ lâu, buồn cười là lúc đó mình còn cố khoe khoang.
“Lâm Nhất, ngươi thật sự khiến ta ngạc nhiên đấy”.
Một lúc sau, Chương Viễn mới bất đắc dĩ cười một tiếng, ngượng ngùng nói.
“Thường thôi”, Lâm Nhất hờ hững đáp.
Lãnh Hạo Vũ và Lâm Chí Viễn là thiên tài trên bảng Long Vân, đúng là đều có chút thực lực.
Không ai ngờ rằng tình thế lại thay đổi nhanh như thế.
Vù vù vù!
Lúc này, có mấy bóng người nhanh chóng chạy đến.
Là những người khác của thư viện Thiên Phủ và Thiên Kiếm Tông, tất cả đều nhanh chóng tập trung trước cổ mộ Tinh Quân.
Chương Viễn và Liễu Vân Yên đỡ Mặc Linh, kiểm tra thương tích của nàng ta.
Chương Viễn khẽ nhíu mày, nói với vẻ nặng nề: “Sao lại bị thương nặng thế?”
Hắn ta đến muộn, nói đúng hơn là bị kiếm ý của Lâm Nhất dẫn tới, đợi đến khi chạy tới thì Lâm Chí Viễn kia đã chạy mất rồi.
Mặc Linh nhẹ nhàng nói: “Ta gặp phải Lâm Chí Viễn và Lãnh Hạo Vũ, hai người họ đồng thời ra tay với ta”.
“Lại là hai người kia à? Chết tiết, lúc trước ở sơn mạch Viêm Vân nên cho hai người họ một bài học mới được. Đợi gặp phải trong cổ mộ Tinh Quân chắc chắn sẽ không tha cho hai người họ!”, trong mắt Chương Viễn loé lên sát khí, trầm giọng nói.
Mặc Linh thoáng sửng sốt, sau đó cười khổ: “E rằng không gặp được nữa rồi”.
Vào lúc Chương Viễn tỏ vẻ nghi ngờ, Mục Trần nhỏ giọng nói: “Sư huynh, Lâm Nhất đã giết chết Lãnh Hạo Vũ rồi, còn Lâm Chí Viễn thì sợ chạy mất, có lẽ không dám xuất hiện nữa đâu”.
Lúc nói chuyện, Mục Trần đảo mắt nhìn qua, sau đó chậm rãi đi về phía Lâm Nhất, trong lòng vẫn rung động không thôi.
E rằng người nào tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó cũng sẽ giống mình thôi, Mục Trần thầm nghĩ.
Sự chênh lệch của hắn ta và Lâm Nhất thật lớn quá.
Cái gì!
Mục Trần nói không lớn lắm, nhưng mấy người nhóm Chương Viễn đều nghe rõ, lập tức vô cùng khiếp sợ.
Bọn họ quan sát Lâm Nhất, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Một lúc sau, Chương Viễn mới lấy lại tinh thần, nghĩ đến chuyện mình còn thấy vinh dự vì có thể thắng được Lãnh Hạo Vũ một chiêu, mượn nó để kêu gọi Lâm Nhất, nét mặt hắn ta thoáng lúng túng.
Chẳng trách…
Chẳng trách lúc đó Lâm Nhất hoàn toàn không hề dao động.
Thì ra đối phương đã không coi Lãnh Hạo Vũ ra gì từ lâu, buồn cười là lúc đó mình còn cố khoe khoang.
“Lâm Nhất, ngươi thật sự khiến ta ngạc nhiên đấy”.
Một lúc sau, Chương Viễn mới bất đắc dĩ cười một tiếng, ngượng ngùng nói.
“Thường thôi”, Lâm Nhất hờ hững đáp.
Lãnh Hạo Vũ và Lâm Chí Viễn là thiên tài trên bảng Long Vân, đúng là đều có chút thực lực.