Mục lục
Kiếm Thần Yêu Nghiệt - Lâm Nhất (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Nhất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, suy cho cùng vẫn là xem trọng công pháp huyền cấp trong tay hắn.

“Ngại quá, e là tại hạ không cách nào thực hiện được yêu cầu đơn giản này!”

Lâm Nhất từ chối gần như không chút do dự.

Sắc mặt chúng đệ tử Lăng Tiêu kiếm các lập tức trở nên khó coi, tên Lâm Nhất này đúng là không biết điều.

Bạch sư huynh đã đích thân mời, vậy mà trước mặt mọi người, hắn còn làm giá nữa chứ.

Chỉ một bộ kinh thư mà thôi, ở Lăng Tiêu kiếm các, dạng kỳ ngộ gì mà không có.

“Thú vị thật… ngươi cho rằng với thực lực của mình thì có thể bảo vệ được quyển kinh thư này ư? Hoài bích có tội, chẳng lẽ ngươi không hiểu điều này?”

Khóe miệng Bạch Lê Hiên nhếch lên, nở một nụ cười trào phúng: “Đưa kinh thư cho ta, ta sẽ đem nộp lên tông môn, chẳng lẽ ta lại đi chiếm lợi ích của ngươi? Nếu ngươi đã không biết trân trọng thì ta cũng chẳng muốn nhiều lời, chúng ta đi!”

Trước khi đi, đám đệ tử của Lăng Tiêu kiếm các còn hung hăng lườm Lâm Nhất một cái.

Chuyện này đã vượt khỏi dự liệu của rất nhiều người.

Không ai ngờ Lâm Nhất lại dứt khoát từ chối Bạch Lê Hiên trước mặt mọi người như vậy.

Dùng công pháp huyền cấp để đổi lấy cơ hội tiến vào Lăng Tiêu kiếm các quả thật không đáng.

Tuyệt đối không đáng…

Nhưng nếu là Bạch Lê Hiên đích thân mời thì khoan hãy bàn đến những chuyện khác, bởi vì một khi từ chối có nghĩa là đã đắc tội đối phương.

Nếu đổi thành bất kỳ ai khác, khi đối mặt với tình huống như thế, hẳn là sẽ cân nhắc thật kỹ.

Cuối cùng vì chịu không được áp lực đành phải dâng lên kinh thư.

Vèo vèo!

Hai bóng người hạ xuống bên cạnh Lâm Nhất, là Minh Diệp và ông lão áo xám kia.

Minh Diệp cười khẽ: “Chúc mừng Lâm huynh đạt được võ kỹ huyền cấp, môn võ kỹ truyền thừa này hẳn là rất tuyệt!”

Lâm Nhất cười khổ đáp: “Đáng tiếc có hơi bắt mắt!”

Minh Diệp khẽ thở dài: “Thật ra, nếu Lâm huynh đệ chịu uất ức một chút, sẽ giảm được rất nhiều rắc rối. Bạch Lê Hiên nói không sai, nơi này số người đỏ mắt nhìn ngươi chắc cũng không ít đâu. Tuy rằng công pháp huyền cấp rất quý giá, thế nhưng…”

Lâm Nhất khoát tay nói: “Minh huynh, không phải như thế. Dù hôm nay ta chỉ thu được một môn công pháp tiên thiên thì cũng sẽ không đem tặng nó”.

Minh Diệp ngẩn ra, nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt khó hiểu.

Vẻ mặt Lâm Nhất rất bình tĩnh, thấp giọng nói: “Một khi ta đồng ý, cũng có nghĩa là cúi đầu trước Bạch Lê Hiên. Nếu ta cúi đầu, theo huynh thì ngày sau ta còn có thể ngẩng cao đầu ở Lăng Tiêu kiếm các nữa không?”

Cúi đầu rất dễ, ngẩng đầu mới khó!

Minh Diệp cùng ông lão áo xám liếc nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Thêm vào đó, từ ánh mắt bọn họ có thể thấy được việc cúi đầu với Bạch Lê Hiên cũng không có gì đáng ngại.

Thực lực và thiên phú của hắn ta rõ như ban ngày.

Hai mắt Lâm Nhất lóe sáng, trầm ngâm nói: “Nếu hắn thật sự mạnh hơn ta thì cũng thôi đi, ta tâm phục khẩu phục. Thế nhưng trong tế đàn thông thiên đã thể hiện rõ, hắn thua ta… Thực lực hiện tại của ta không bằng hắn, không có nghĩa là cả đời đều không bằng hắn”.

Hai người sững sờ, không ngờ trong lòng Lâm Nhất lại có suy nghĩ như vậy.

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, người của Lăng Tiêu kiếm các và Ma Nguyệt sơn trang đã dần tụ lại một chỗ.

Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y đang thương lượng gì đó, dường như có mưu đồ khác.

“Đám người này muốn làm gì?”

Thấy thế, Lâm Nhất có hơi tò mò.

Minh Diệp nhìn sang đó, có hơi do dự, sau đó nói khẽ: “Nghe đồn sâu trong khu mộ này còn có một tòa mộ cung!”

“Mộ cung?”

Minh Diệp gật đầu đáp: “Lúc trước hoàn toàn không có cách nào đến gần mộ cung kia, tuy nhiên hiện tại chẳng hiểu sao ma khí trong khu mộ lại bị pha loãng đi rất nhiều. Hai đại tông môn có thu hoạch không nhỏ, bây giờ có lẽ đang nhắm vào mộ cung”.

“Nghe đồn trước khi diệt tông, tông phái viễn cổ này đã chuyển tất cả di bảo vào mộ cung. Số di bảo này hẳn không chỉ đơn thuần là bảo khí, một kiện bất kỳ cũng có thể khiến cho toàn bộ Đại Tần đế quốc dậy sóng”.

Mặt Lâm Nhất không chút thay đổi, khẽ nói: “Dù không có ma khí, muốn tiến vào mộ cung cũng không dễ dàng gì”.

Lâm Nhất không có hứng thú với mộ cung và di bảo.

Ở Thanh Dương Giới, hắn đã thu hoạch đủ rồi, cho nên không muốn gây thêm rắc rối.

Minh Diệp gật đầu nói: “Đương nhiên, nếu dễ dàng thì sao Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y lại muốn liên thủ với nhau. Lâm huynh, không có hứng thú à? Với bảo khí trong tay ngươi, hẳn là có cơ hội tranh giành một phen đấy!”

Lâm Nhất có hơi kinh ngạc, hắn nhanh chóng đoán ra điều gì đó, bèn nhìn về phía Minh Diệp, cười nói: “Xem ra mục đích thật sự của Minh huynh chính là mộ cung!”

Thời điểm Thanh Dương Giới còn chưa mở ra, lúc nhìn thấy Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y, vẻ mặt của Minh Diệp đã có gì đó không đúng.

Đến lúc này, cơ bản có thể xác định, mục đích thật sự của Minh Diệp vừa khéo giống với hai đại tông môn, đó chính là muốn xông vào mộ cung.

“Quả thật không gì có thể gạt được Lâm huynh!”

Minh Diệp cười khổ đáp: “Nếu ma khí trong khu mộ vẫn còn, hẳn là ta còn có chút cơ hội, giờ thì… đành phải xem náo nhiệt mà thôi!”

Xem ra Minh Diệp có chuẩn bị sẵn bảo bối để đối phó với ma khí.

Lâm Nhất mỉm cười, không tiếp lời.

Suy cho cùng thì chuyện ma khí trong khu mộ tan hết có liên quan rất lớn đến hắn, nếu để Minh Diệp nhìn ra đầu mối e là không tốt cho lắm.

“Bọn họ đã ra tay!”

Ngước nhìn đằng xa, rốt cuộc Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y cũng đã thỏa thuận xong xuôi, đệ tử của hai tông ùn ùn tấn công về phía cuối quảng trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK