*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước đó, Lâm Nhất mặc dù từng nói sẽ còn đấu với Vân Chân một trận nữa.
Nhưng ai lại cho là thật chứ?
Ai sẽ lại cho rằng Lâm Nhất dám dùng cách thức đánh luân phiên, lấy một địch bốn, mạo hiểm có thể mất sạch tất cả để đi lựa chọn hình thức địa ngục chứ?
Không có ai.
“Lâm Nhất, ngươi phải nghĩ cho kỹ. Hình thức địa ngục một khi lựa chọn thì sẽ không thể quay đầu nữa, phải liền một lúc đánh bại bốn người mới được coi là chiến thắng, một khi bị thua thì ngươi sẽ mất đi danh hiệu công tử!”
Vẻ mặt trọng tài nghiêm trọng, trầm giọng hỏi.
“Ta đã quyết định”.
Lâm Nhất bình tĩnh nói.
Vẻ mặt trọng tài hơi do dự, quả thực ông ta không dám tuỳ ý quyết định, ánh mắt ông ta nhìn về phía Tần vương đang ngồi trên ngai vàng Tử Thanh.
Rõ ràng, ông ta đang muốn chưng cầu ý kiến của đối phương.
Tần vương bật cười nói: “Thú vị, nếu như hắn đã không trân trọng danh hiệu công tử vậy thì hà tất phải níu giữ, bổn vương không có ý kiến”.
“Tần vương bệ hạ, lão phu có lời muốn nói”.
Lạc Phong trưởng lão vội vàng đi đến, trầm giọng nói: “Có thể cho ta nói thay Lâm Nhất vài câu được không”.
“Ha ha, có gì phải nói chứ”.
Văn Ngạn Bác cười âm hiểm nói: “Tên kiếm nô này đã nói hắn không đồng ý rồi, trưởng lão như ngươi còn định quyết định hộ người ta hay sao? Lời đã nói ra, tứ mã nan truy. Chúng ta đây đang ngóng chờ đệ tử của quý Tông sáng tạo ra kỳ tích đó”.
“Không sai. Tự hắn đưa ra lựa chọn hình thức luyện ngục, trọng tài đồng ý rồi, Tần vương bệ hạ cũng đồng ý rồi. Đâu có đến lượt ông đứng ra nói chuyện”.
Nguyên Ấn trưởng lão dẫn đoàn của Huyền Thiên Tông giả vờ tươi cười nói.
“Nói đúng lắm, huống hồ ông làm sao biết được Lâm Nhất chắc chắn không thể tạo ra kỳ tích chứ? Lạc lão quỷ, ông vẫn nên có chút tự tin với đệ tử nhà mình đi”.
Những Tông môn khác thấy tình hình như vậy cũng lần lượt cất lời chế giễu.
Cơ hội thế này làm sao mà bọn họ có thể bỏ qua được, một khi Lâm Nhất thất bại. Không phải một khi mà là chắc chắn. Chỉ cần Lâm Nhất thất bại thì danh sách vị trí tám công tử sẽ trống ra một vị trí, những Tông môn khác sẽ có thêm một cơ hội.
Một cơ hội từ trên trời rơi xuống, ai muốn từ bỏ chứ.
Lại nói, Lăng Tiêu Kiếm Các trong khoá Long Môn tranh tài lần này cũng coi như nổi bật nên đã khiến cho rất nhiều người cảm thấy bất mãn.
Bất luận ra sao, bọn họ đều sẽ không để cho Lạc Phong nói hết câu.
“Lui xuống đi, việc này đến đây thôi, bản vương tuyên bố, hình thức địa ngục chính thức bắt đầu!”
Trong đáy mắt Tần vương thoáng vẻ lạnh lùng, nói bằng giọng điệu không cho người khác phản bác.
Lạc Phong bất đắc dĩ lắc đầu, quay lại chỗ của Kiếm Các, ánh mắt mang đầy vẻ lo lắng khó mà che giấu được
Trước đó, Lâm Nhất mặc dù từng nói sẽ còn đấu với Vân Chân một trận nữa.
Nhưng ai lại cho là thật chứ?
Ai sẽ lại cho rằng Lâm Nhất dám dùng cách thức đánh luân phiên, lấy một địch bốn, mạo hiểm có thể mất sạch tất cả để đi lựa chọn hình thức địa ngục chứ?
Không có ai.
“Lâm Nhất, ngươi phải nghĩ cho kỹ. Hình thức địa ngục một khi lựa chọn thì sẽ không thể quay đầu nữa, phải liền một lúc đánh bại bốn người mới được coi là chiến thắng, một khi bị thua thì ngươi sẽ mất đi danh hiệu công tử!”
Vẻ mặt trọng tài nghiêm trọng, trầm giọng hỏi.
“Ta đã quyết định”.
Lâm Nhất bình tĩnh nói.
Vẻ mặt trọng tài hơi do dự, quả thực ông ta không dám tuỳ ý quyết định, ánh mắt ông ta nhìn về phía Tần vương đang ngồi trên ngai vàng Tử Thanh.
Rõ ràng, ông ta đang muốn chưng cầu ý kiến của đối phương.
Tần vương bật cười nói: “Thú vị, nếu như hắn đã không trân trọng danh hiệu công tử vậy thì hà tất phải níu giữ, bổn vương không có ý kiến”.
“Tần vương bệ hạ, lão phu có lời muốn nói”.
Lạc Phong trưởng lão vội vàng đi đến, trầm giọng nói: “Có thể cho ta nói thay Lâm Nhất vài câu được không”.
“Ha ha, có gì phải nói chứ”.
Văn Ngạn Bác cười âm hiểm nói: “Tên kiếm nô này đã nói hắn không đồng ý rồi, trưởng lão như ngươi còn định quyết định hộ người ta hay sao? Lời đã nói ra, tứ mã nan truy. Chúng ta đây đang ngóng chờ đệ tử của quý Tông sáng tạo ra kỳ tích đó”.
“Không sai. Tự hắn đưa ra lựa chọn hình thức luyện ngục, trọng tài đồng ý rồi, Tần vương bệ hạ cũng đồng ý rồi. Đâu có đến lượt ông đứng ra nói chuyện”.
Nguyên Ấn trưởng lão dẫn đoàn của Huyền Thiên Tông giả vờ tươi cười nói.
“Nói đúng lắm, huống hồ ông làm sao biết được Lâm Nhất chắc chắn không thể tạo ra kỳ tích chứ? Lạc lão quỷ, ông vẫn nên có chút tự tin với đệ tử nhà mình đi”.
Những Tông môn khác thấy tình hình như vậy cũng lần lượt cất lời chế giễu.
Cơ hội thế này làm sao mà bọn họ có thể bỏ qua được, một khi Lâm Nhất thất bại. Không phải một khi mà là chắc chắn. Chỉ cần Lâm Nhất thất bại thì danh sách vị trí tám công tử sẽ trống ra một vị trí, những Tông môn khác sẽ có thêm một cơ hội.
Một cơ hội từ trên trời rơi xuống, ai muốn từ bỏ chứ.
Lại nói, Lăng Tiêu Kiếm Các trong khoá Long Môn tranh tài lần này cũng coi như nổi bật nên đã khiến cho rất nhiều người cảm thấy bất mãn.
Bất luận ra sao, bọn họ đều sẽ không để cho Lạc Phong nói hết câu.
“Lui xuống đi, việc này đến đây thôi, bản vương tuyên bố, hình thức địa ngục chính thức bắt đầu!”
Trong đáy mắt Tần vương thoáng vẻ lạnh lùng, nói bằng giọng điệu không cho người khác phản bác.
Lạc Phong bất đắc dĩ lắc đầu, quay lại chỗ của Kiếm Các, ánh mắt mang đầy vẻ lo lắng khó mà che giấu được