*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kinh hãi trong nháy mắt, kiếm hư vô phát!
Một luồng kiếm quang màu bạc xinh đẹp thình lình lao đến với tốc độ xé gió, phút chốc đâm xuyên qua đầu con chuột Long Nham kia.
Máu tươi bắn ra tung tóe, thân hình đồ sộ ầm ầm ngã xuống.
Chuột Long Nham khổng lồ, thoạt nhìn có chút khó chơi, vậy mà lại dễ dàng đổ gục bởi một kích của Lâm Nhất, hơn nữa còn hết sức lưu loát.
Kiếm ý sắc bén và ác liệt cùng kiếm quang táo bạo của hắn vốn là khắc tinh của đám yêu thú chuyên về phòng ngự.
Chuột Long Nham chết một cách đột ngột khiến Bạch Vân đứng ngẩn ra tại chỗ.
Tuy vậy, nguy cơ vẫn chưa được giải trừ, toàn bộ doanh địa đã hỗn loạn đến đỉnh điểm, đám yêu thú ngày càng công kích dữ dội hơn, ánh mắt chúng đỏ bừng, hệt như có một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực.
Sâu trong đôi đồng tử đỏ sẫm kia có thể loáng thoáng nhìn thấy một ấn ký quái dị, dường như có người đang âm thầm điều khiển tất cả.
Cục diện dần trở nên máu tanh… các đệ tử thư viện Thiên Phủ có mặt trong doanh địa đã bắt đầu kiệt sức.
Trong mắt Liễu Vân Yên lóe lên tia bối rối, không hiểu sao uy áp Tử Phủ của nàng ta không thể chấn nhiếp được đám yêu thú này.
Bất giác, nàng ta nhớ đến cảnh tượng trên sông Nộ Long và nụ cười âm u của Phan Nhạc trước khi rời đi.
“Lầu Huyết Vũ!”
Hiển nhiên, biến cố đột ngột này là do lầu Huyết Vũ giở trò quỷ, hòng muốn tiêu hao binh lực của bọn họ, khiến bọn họ mất đi khả năng tranh đoạt kim liên Tử Hỏa.
Nhưng dù đoán được thì đối mặt với cục diện trước mắt, nàng ta cũng đành bất lực, ngay cả việc kẻ địch thật sự đang ẩn nấp ở đâu cũng không biết được.
Cùng lúc đó, có khoảng mười con chuột Long Nham bao vây Bạch Vân.
Tính tình cô nhóc này rất cương quyết, rõ ràng bản thân đang ở bên ngoài vòng chiến, không quá nguy hiểm, vậy mà sau khi được Lâm Nhất âm thầm ra tay cứu giúp một lần, vẫn không chịu thay đổi ý định, một mực chạy về phía Liễu Vân Yên.
Nhưng vừa đi được vài bước thì lại gặp phải phiền toái.
“Cô nhóc này đúng là không để người ta an tâm được mà!”
Lâm Nhất thầm cười khổ, lẳng lặng thi triển Thất Huyền bộ, nhanh chóng tiến đến gần.
Khi trông thấy có hơn mười con chuột Long Nham, trong mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh, thân hình nhoáng một cái, hai ngón tay khép lại làm kiếm.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Khoảnh khắc hai ngón tay điểm ra, hệt như một thanh kiếm sắc bén, lại như phi châm lao ra với tốc độ tia chớp. Tuy trong tay không có kiếm nhưng duệ khí lại không hề giảm đi, mỗi một lần đều điểm ngay mi tâm của chuột Long Nham.
Kinh hãi trong nháy mắt, kiếm hư vô phát!
Một luồng kiếm quang màu bạc xinh đẹp thình lình lao đến với tốc độ xé gió, phút chốc đâm xuyên qua đầu con chuột Long Nham kia.
Máu tươi bắn ra tung tóe, thân hình đồ sộ ầm ầm ngã xuống.
Chuột Long Nham khổng lồ, thoạt nhìn có chút khó chơi, vậy mà lại dễ dàng đổ gục bởi một kích của Lâm Nhất, hơn nữa còn hết sức lưu loát.
Kiếm ý sắc bén và ác liệt cùng kiếm quang táo bạo của hắn vốn là khắc tinh của đám yêu thú chuyên về phòng ngự.
Chuột Long Nham chết một cách đột ngột khiến Bạch Vân đứng ngẩn ra tại chỗ.
Tuy vậy, nguy cơ vẫn chưa được giải trừ, toàn bộ doanh địa đã hỗn loạn đến đỉnh điểm, đám yêu thú ngày càng công kích dữ dội hơn, ánh mắt chúng đỏ bừng, hệt như có một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực.
Sâu trong đôi đồng tử đỏ sẫm kia có thể loáng thoáng nhìn thấy một ấn ký quái dị, dường như có người đang âm thầm điều khiển tất cả.
Cục diện dần trở nên máu tanh… các đệ tử thư viện Thiên Phủ có mặt trong doanh địa đã bắt đầu kiệt sức.
Trong mắt Liễu Vân Yên lóe lên tia bối rối, không hiểu sao uy áp Tử Phủ của nàng ta không thể chấn nhiếp được đám yêu thú này.
Bất giác, nàng ta nhớ đến cảnh tượng trên sông Nộ Long và nụ cười âm u của Phan Nhạc trước khi rời đi.
“Lầu Huyết Vũ!”
Hiển nhiên, biến cố đột ngột này là do lầu Huyết Vũ giở trò quỷ, hòng muốn tiêu hao binh lực của bọn họ, khiến bọn họ mất đi khả năng tranh đoạt kim liên Tử Hỏa.
Nhưng dù đoán được thì đối mặt với cục diện trước mắt, nàng ta cũng đành bất lực, ngay cả việc kẻ địch thật sự đang ẩn nấp ở đâu cũng không biết được.
Cùng lúc đó, có khoảng mười con chuột Long Nham bao vây Bạch Vân.
Tính tình cô nhóc này rất cương quyết, rõ ràng bản thân đang ở bên ngoài vòng chiến, không quá nguy hiểm, vậy mà sau khi được Lâm Nhất âm thầm ra tay cứu giúp một lần, vẫn không chịu thay đổi ý định, một mực chạy về phía Liễu Vân Yên.
Nhưng vừa đi được vài bước thì lại gặp phải phiền toái.
“Cô nhóc này đúng là không để người ta an tâm được mà!”
Lâm Nhất thầm cười khổ, lẳng lặng thi triển Thất Huyền bộ, nhanh chóng tiến đến gần.
Khi trông thấy có hơn mười con chuột Long Nham, trong mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh, thân hình nhoáng một cái, hai ngón tay khép lại làm kiếm.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Khoảnh khắc hai ngón tay điểm ra, hệt như một thanh kiếm sắc bén, lại như phi châm lao ra với tốc độ tia chớp. Tuy trong tay không có kiếm nhưng duệ khí lại không hề giảm đi, mỗi một lần đều điểm ngay mi tâm của chuột Long Nham.