Lâm Nhất nhìn sắc mặt của Liễu Vân Yên, trong lòng lập tức băn khoăn, đột nhiên nói: “Liễu Vân Yên, cô rất muốn có kim liên Tử Hỏa phải không? Vị trí đệ tử nòng cốt rất có ý nghĩa đối với cô phải không?”
“Lúc nào rồi mà còn hỏi chuyện này, đi mau!”
“Cô đi trước đi!”
Lâm Nhất không cho nàng ta cơ hội trả lời, một chưởng đẩy nàng ta đi.
“Này!”
Liễu Vân Yên kinh hãi, đợi đến khi nàng ta đáp xuống đất thì đã bị một chưởng đó đẩy đi rất xa.
Ngẩng đầu nhìn lại, Lâm Nhất đã quay người đi.
Trong cuộc đời này, hắn không muốn thấy ánh mắt đau lòng của con gái nhất, cái gọi là lời hứa có thể làm được thì cố hết sức làm vậy.
Chỉ trong khoảnh khắc Liễu Vân Yên nhìn về phía kim liên Tử Hỏa, trong mắt lóe lên vẻ yếu đuối và bất lực đã khiến Lâm Nhất dao động.
Hắn đã hứa với nàng ta sẽ giúp nàng ta lấy kim liên Tử Hỏa về.
“Đồ vật của Lâm Nhất đâu dễ cướp như vậy, dù ngươi là ai chăng nữa!”
Dù ngươi là ai chăng nữa!
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ kiên nghị, nhìn chằm chằm về phía trăn Tử Tinh Lôi Điện thân thể to như núi, toàn thân lấp lánh ánh tím, tia sét chớp lóe đó.
Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!
Thân hình nhoáng lên, Lâm Nhất dang rộng hai cánh tay, giống như kim ô bay lên trời, vồ về phía kim liên Tử Hỏa giữa không trung.
Không ít người quay đầu nhìn cảnh này, tất cả đều sững sờ.
Công tử Táng Hoa Lâm Nhất lại quay lại đó!
Lâm Nhất đột nhiên xoay người bay về phía kim liên Tử Hoả trên không trung khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Việc giành đồ ăn ngay trước mặt trăn Tử Tinh Lôi Điện có khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết chứ?
“Tiểu tử này điên rồi!”
“Đi mau, đi mau lên, lát nữa con trăn Tử Tinh Lôi Điện này nổi giận thì e rằng trên hồ Tử Vân sẽ không còn ai sống sót”.
Đồng thời cảm xúc sợ hãi cũng nhanh chóng lan rộng.
Lâm Nhất trên không trung không suy nghĩ quá nhiều.
Hắn như Kim Ô tung cánh, bay vút lên cao, hoá thành một tia sáng vàng bay nhanh về phía kim liên Tử Hoả.
Vèo!
Lâm Nhất đưa tay ra chộp lấy, cây kim liên Tử Hoả thứ nhất lập tức rơi vào tay hắn.
Vèo vèo vèo!
Hắn ra tay nhanh như chớp, chẳng mấy chốc trong số những cây kim liên Tử Hoả bị nổ văng lên không trung đã có chín cây được thu vào túi trữ vật.
“Còn một cây cuối cùng!”
Lâm Nhất dời mắt sang cây kim liên Tử Hoả cuối cùng, sau đó đưa tay phải ra chộp lấy.
Nói thì rất chậm, nhưng từ lúc Lâm Nhất bay lên không trung cho tới khi hắn chộp lấy kim liên thực chất thì xảy ra trong tích tắc.
Tới tay rồi!
“Lúc nào rồi mà còn hỏi chuyện này, đi mau!”
“Cô đi trước đi!”
Lâm Nhất không cho nàng ta cơ hội trả lời, một chưởng đẩy nàng ta đi.
“Này!”
Liễu Vân Yên kinh hãi, đợi đến khi nàng ta đáp xuống đất thì đã bị một chưởng đó đẩy đi rất xa.
Ngẩng đầu nhìn lại, Lâm Nhất đã quay người đi.
Trong cuộc đời này, hắn không muốn thấy ánh mắt đau lòng của con gái nhất, cái gọi là lời hứa có thể làm được thì cố hết sức làm vậy.
Chỉ trong khoảnh khắc Liễu Vân Yên nhìn về phía kim liên Tử Hỏa, trong mắt lóe lên vẻ yếu đuối và bất lực đã khiến Lâm Nhất dao động.
Hắn đã hứa với nàng ta sẽ giúp nàng ta lấy kim liên Tử Hỏa về.
“Đồ vật của Lâm Nhất đâu dễ cướp như vậy, dù ngươi là ai chăng nữa!”
Dù ngươi là ai chăng nữa!
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ kiên nghị, nhìn chằm chằm về phía trăn Tử Tinh Lôi Điện thân thể to như núi, toàn thân lấp lánh ánh tím, tia sét chớp lóe đó.
Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!
Thân hình nhoáng lên, Lâm Nhất dang rộng hai cánh tay, giống như kim ô bay lên trời, vồ về phía kim liên Tử Hỏa giữa không trung.
Không ít người quay đầu nhìn cảnh này, tất cả đều sững sờ.
Công tử Táng Hoa Lâm Nhất lại quay lại đó!
Lâm Nhất đột nhiên xoay người bay về phía kim liên Tử Hoả trên không trung khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Việc giành đồ ăn ngay trước mặt trăn Tử Tinh Lôi Điện có khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết chứ?
“Tiểu tử này điên rồi!”
“Đi mau, đi mau lên, lát nữa con trăn Tử Tinh Lôi Điện này nổi giận thì e rằng trên hồ Tử Vân sẽ không còn ai sống sót”.
Đồng thời cảm xúc sợ hãi cũng nhanh chóng lan rộng.
Lâm Nhất trên không trung không suy nghĩ quá nhiều.
Hắn như Kim Ô tung cánh, bay vút lên cao, hoá thành một tia sáng vàng bay nhanh về phía kim liên Tử Hoả.
Vèo!
Lâm Nhất đưa tay ra chộp lấy, cây kim liên Tử Hoả thứ nhất lập tức rơi vào tay hắn.
Vèo vèo vèo!
Hắn ra tay nhanh như chớp, chẳng mấy chốc trong số những cây kim liên Tử Hoả bị nổ văng lên không trung đã có chín cây được thu vào túi trữ vật.
“Còn một cây cuối cùng!”
Lâm Nhất dời mắt sang cây kim liên Tử Hoả cuối cùng, sau đó đưa tay phải ra chộp lấy.
Nói thì rất chậm, nhưng từ lúc Lâm Nhất bay lên không trung cho tới khi hắn chộp lấy kim liên thực chất thì xảy ra trong tích tắc.
Tới tay rồi!