*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh sáng rọi xuống, chỉ có thể thấy được hình dáng đại khái của toà bảo điện, không nhìn thấy chi tiết cụ thể nào.
Sột soạt!
Khi còn hai ngày nữa là có thể tới gần hồ Hắc Liên, một nhóm người mệt mỏi chạy về phía Lâm Nhất và Phong Dã.
Sau khi họ đến gần mới phát hiện tất cả đều là đệ tử Bách Thú Môn, họ có diện mạo thô kệch, vóc dáng vạm vỡ giống Phong Dã.
Phong Dã toét miệng cười: “Đệ tử Bách Thú Môn quả nhiên rất mạnh, vào mật cảnh Ma Liên không chết một ai cả”.
Mật cảnh Ma Liên có tỉ lệ tử vọng siêu cao, không biết bao nhiêu đệ tử tông môn đã chết, không còn một ai.
Bách Thú Môn có thể duy trì đủ số lượng thành viên quả thật không đơn giản.
“Sư huynh, tiểu tử này là ai vậy?”
Mấy tên đệ tử Bách Thú Môn hào hứng chào hỏi Phong Dã, sau đó thắc mắc nhìn Lâm Nhất.
Một tia sáng loé qua trong mắt Phong Dã, hắn ta cười giới thiệu: “Đây là tiểu đệ mà sư huynh mới nhận”.
“Chậc chậc, sư huynh, mắt nhìn của huynh không được tốt lắm, thực lực của tên tiểu đệ huynh mới nhận có vẻ chẳng ra gì”.
“Đúng là không cao lắm, tu vi mới Huyền Võ tầng tám sơ kì. Tiểu tử tên gì vậy, giới thiệu với chúng ta đi nào”.
Mấy người ăn nói tuỳ tiện, nhìn Lâm Nhất không chút kiêng kị.
Phong Dã thấy Lâm Nhất cười như không cười thì vội vàng lên tiếng chặn lại, sau đó nhìn hắn: “Ngươi cũng đi nhanh đi, tốt nhất đừng gặp lại ta trong bảo điện Hắc Liên”.
Hắn ta đã bị Lâm Nhất cướp sạch một lần, chung quy vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Lúc này đồng môn đã tập hợp đầy đủ, nhưng nhớ lại hình ảnh Lâm Nhất giết chết ba tên đệ tử Ma Diễm Tông bằng một nhát kiếm, trong lòng hắn ta vẫn hơi lo lắng, không dám ra tay bừa.
Lâm Nhất nhìn Phong Dã bằng ánh mắt sâu xa, cười nhạt quay lưng bỏ đi.
Phong Dã cũng coi như thức thời, không ra tay với hắn, nếu không thì hắn chỉ có thể tàn sát một đợt.
Lúc này các nhân tài kiệt xuất đã tụ tập xung quanh bảo điện Hắc Liên, có lẽ các sư huynh đệ Lăng Tiêu Kiếm Các cũng đang ở gần đây, vừa khéo nhân cơ hội này để tập hợp với họ.
Bên bờ hồ Hắc Liên mênh mông, đệ tử của các đại tông môn đều đang nghỉ ngơi lấy sức, chờ cho ánh sáng đen tan đi, bảo điện xuất hiện.
Ngay cả những phe có thù với nhau cũng tạm thời kiềm chế không ra tay.
Nhưng bên bờ vẫn có một cuộc chiến đang diễn ra gay cấn, thu hút sự chú ý của mọi người, ai cũng hứng thú theo dõi.
Ba đệ tử mặc trang phục của Hỗn Nguyên Môn bao vây tấn công một người, quyền mang xao động, kiếm ảnh tung hoành.
Người bị bao vây thi triển một loại kiếm pháp rất mạnh, với kiếm thế vô cùng sắc bén. Chước Dương kiếm pháp tiếng tăm lẫy lừng, kiếm quang toả ra nóng như nắng ban trưa, ngưng tụ rực rỡ loá mắt.
Dù ở trong mật cảnh Ma Liên cao thủ nhiều như mây, thực lực như thế cũng đủ để tung hoành, không sợ kẻ nào.
Đáng tiếc... Ba người tấn công hắn ta cũng rất mạnh.
Cả ba người đều là đệ tử nòng cốt của Hỗn Nguyên Môn, tu vi Huyền Võ tầng chín bằng với hắn ta, khí huyết toàn thân sôi trào như mãnh thú thượng cổ, quyền mang nổ tung như chiến đỉnh cổ xưa va chạm mạnh.
Ánh sáng rọi xuống, chỉ có thể thấy được hình dáng đại khái của toà bảo điện, không nhìn thấy chi tiết cụ thể nào.
Sột soạt!
Khi còn hai ngày nữa là có thể tới gần hồ Hắc Liên, một nhóm người mệt mỏi chạy về phía Lâm Nhất và Phong Dã.
Sau khi họ đến gần mới phát hiện tất cả đều là đệ tử Bách Thú Môn, họ có diện mạo thô kệch, vóc dáng vạm vỡ giống Phong Dã.
Phong Dã toét miệng cười: “Đệ tử Bách Thú Môn quả nhiên rất mạnh, vào mật cảnh Ma Liên không chết một ai cả”.
Mật cảnh Ma Liên có tỉ lệ tử vọng siêu cao, không biết bao nhiêu đệ tử tông môn đã chết, không còn một ai.
Bách Thú Môn có thể duy trì đủ số lượng thành viên quả thật không đơn giản.
“Sư huynh, tiểu tử này là ai vậy?”
Mấy tên đệ tử Bách Thú Môn hào hứng chào hỏi Phong Dã, sau đó thắc mắc nhìn Lâm Nhất.
Một tia sáng loé qua trong mắt Phong Dã, hắn ta cười giới thiệu: “Đây là tiểu đệ mà sư huynh mới nhận”.
“Chậc chậc, sư huynh, mắt nhìn của huynh không được tốt lắm, thực lực của tên tiểu đệ huynh mới nhận có vẻ chẳng ra gì”.
“Đúng là không cao lắm, tu vi mới Huyền Võ tầng tám sơ kì. Tiểu tử tên gì vậy, giới thiệu với chúng ta đi nào”.
Mấy người ăn nói tuỳ tiện, nhìn Lâm Nhất không chút kiêng kị.
Phong Dã thấy Lâm Nhất cười như không cười thì vội vàng lên tiếng chặn lại, sau đó nhìn hắn: “Ngươi cũng đi nhanh đi, tốt nhất đừng gặp lại ta trong bảo điện Hắc Liên”.
Hắn ta đã bị Lâm Nhất cướp sạch một lần, chung quy vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Lúc này đồng môn đã tập hợp đầy đủ, nhưng nhớ lại hình ảnh Lâm Nhất giết chết ba tên đệ tử Ma Diễm Tông bằng một nhát kiếm, trong lòng hắn ta vẫn hơi lo lắng, không dám ra tay bừa.
Lâm Nhất nhìn Phong Dã bằng ánh mắt sâu xa, cười nhạt quay lưng bỏ đi.
Phong Dã cũng coi như thức thời, không ra tay với hắn, nếu không thì hắn chỉ có thể tàn sát một đợt.
Lúc này các nhân tài kiệt xuất đã tụ tập xung quanh bảo điện Hắc Liên, có lẽ các sư huynh đệ Lăng Tiêu Kiếm Các cũng đang ở gần đây, vừa khéo nhân cơ hội này để tập hợp với họ.
Bên bờ hồ Hắc Liên mênh mông, đệ tử của các đại tông môn đều đang nghỉ ngơi lấy sức, chờ cho ánh sáng đen tan đi, bảo điện xuất hiện.
Ngay cả những phe có thù với nhau cũng tạm thời kiềm chế không ra tay.
Nhưng bên bờ vẫn có một cuộc chiến đang diễn ra gay cấn, thu hút sự chú ý của mọi người, ai cũng hứng thú theo dõi.
Ba đệ tử mặc trang phục của Hỗn Nguyên Môn bao vây tấn công một người, quyền mang xao động, kiếm ảnh tung hoành.
Người bị bao vây thi triển một loại kiếm pháp rất mạnh, với kiếm thế vô cùng sắc bén. Chước Dương kiếm pháp tiếng tăm lẫy lừng, kiếm quang toả ra nóng như nắng ban trưa, ngưng tụ rực rỡ loá mắt.
Dù ở trong mật cảnh Ma Liên cao thủ nhiều như mây, thực lực như thế cũng đủ để tung hoành, không sợ kẻ nào.
Đáng tiếc... Ba người tấn công hắn ta cũng rất mạnh.
Cả ba người đều là đệ tử nòng cốt của Hỗn Nguyên Môn, tu vi Huyền Võ tầng chín bằng với hắn ta, khí huyết toàn thân sôi trào như mãnh thú thượng cổ, quyền mang nổ tung như chiến đỉnh cổ xưa va chạm mạnh.