Bốp!
Gương mặt nháy mắt bị đánh sưng phồng, một ngụm máu tươi phun ra cùng với cả răng.
Khí thế liều chết của Trương Nhạc hoàn toàn bị đánh tan.
Tùng tùng!
Vẫn chưa kết thúc, ánh mắt Liễu Vân Phi lóe lên tia âm lãnh, liên tiếp xuất ra hai cước.
Đầu gối của Trương Nhạc vỡ tan, cứ như vậy quỳ xụp xuống mặt đất.
Liễu Vân Phi đạp một chân lên mặt đối phương, thản nhiên mở quạt ra rồi nhìn về phía đài cao nói: "Thanh Vân Môn đều là một đám vô dụng chỉ biết liều chết thôi sao? Tiểu đệ ta thật sự bị dọa cho run lẩy bẩy rồi, ha ha!"
Sự tàn nhẫn của hắn ta và nụ cười trên mặt hắn ta tạo nên vẻ đối lập cực mãnh liệt.
Ngay cả những khán giả đang xem vốn nên ủng hộ hắn ta cũng cảm thấy không rét mà run, hiện trường yên tĩnh như cõi chết.
"Thiếu môn chủ, ngươi để ta xuất chiến đi", Lâm Nhất nghẹn khuất trong lòng, thật sự không kiềm chế được nữa, đứng lên yêu cầu tham gia chiến đấu.
"Thiếu môn chủ, ngươi để ta xuất chiến đi".
Ba tuyển thủ dự bị còn lại của Thanh Vân Môn cũng đứng lên, sắc mặt phẫn nộ không thôi.
Bạch Vũ Phàm liếc mắt nhìn, cười nói: "Đa tạ, nhưng có những lúc khoảng cách thực lực không phải có thể lấy dũng khí để bù đắp được. Hồ Tử Phong cùng ta xuất chiến đi".
Sưu!
Nói xong bèn cùng Hồ Tử Phong bay về phía đài đấu võ.
Nếu như những tông môn khác cho dù biết tuyển thủ dự bị không phát huy được tác dụng lớn trong trận quan trọng, thì cũng sẽ chọn để những người này làm vật hy sinh mà cho xuất trận, không cần quan tâm đến hiệu quả hay không.
Nhưng Bạch Vũ Phàm lương thiện, thực sự không muốn những người này lên để chịu nhục nên đã từ chối bọn họ.
Lâm Nhất siết chặt nắm tay phải, mặt lộ ra vẻ không cam.
Hắn rất muốn nói với Bạch Vũ Phàm, Liễu Vân Phi không mạnh như hắn ta đang thể hiện ra, Thanh Vân Môn vẫn chưa đến lúc tuyệt vọng!
Hai tấm vương bài cuối cùng của Thanh Vân Môn, Hồ Tử Phong và Bạch Vũ Phàm cùng lúc xuất trận.
Dựa theo quy tắc của vòng thứ năm, một tông môn có thể cùng lúc phái ra ba người nghênh chiến, trong một trận nhiều nhất là sáu người cùng chiến đấu.
Liễu Vân Phi trên đài đấu võ thấy hai người cùng lúc giết đến, cười khẩy nói: "Đến đúng lúc lắm!
Thình thịch!
Gương mặt nháy mắt bị đánh sưng phồng, một ngụm máu tươi phun ra cùng với cả răng.
Khí thế liều chết của Trương Nhạc hoàn toàn bị đánh tan.
Tùng tùng!
Vẫn chưa kết thúc, ánh mắt Liễu Vân Phi lóe lên tia âm lãnh, liên tiếp xuất ra hai cước.
Đầu gối của Trương Nhạc vỡ tan, cứ như vậy quỳ xụp xuống mặt đất.
Liễu Vân Phi đạp một chân lên mặt đối phương, thản nhiên mở quạt ra rồi nhìn về phía đài cao nói: "Thanh Vân Môn đều là một đám vô dụng chỉ biết liều chết thôi sao? Tiểu đệ ta thật sự bị dọa cho run lẩy bẩy rồi, ha ha!"
Sự tàn nhẫn của hắn ta và nụ cười trên mặt hắn ta tạo nên vẻ đối lập cực mãnh liệt.
Ngay cả những khán giả đang xem vốn nên ủng hộ hắn ta cũng cảm thấy không rét mà run, hiện trường yên tĩnh như cõi chết.
"Thiếu môn chủ, ngươi để ta xuất chiến đi", Lâm Nhất nghẹn khuất trong lòng, thật sự không kiềm chế được nữa, đứng lên yêu cầu tham gia chiến đấu.
"Thiếu môn chủ, ngươi để ta xuất chiến đi".
Ba tuyển thủ dự bị còn lại của Thanh Vân Môn cũng đứng lên, sắc mặt phẫn nộ không thôi.
Bạch Vũ Phàm liếc mắt nhìn, cười nói: "Đa tạ, nhưng có những lúc khoảng cách thực lực không phải có thể lấy dũng khí để bù đắp được. Hồ Tử Phong cùng ta xuất chiến đi".
Sưu!
Nói xong bèn cùng Hồ Tử Phong bay về phía đài đấu võ.
Nếu như những tông môn khác cho dù biết tuyển thủ dự bị không phát huy được tác dụng lớn trong trận quan trọng, thì cũng sẽ chọn để những người này làm vật hy sinh mà cho xuất trận, không cần quan tâm đến hiệu quả hay không.
Nhưng Bạch Vũ Phàm lương thiện, thực sự không muốn những người này lên để chịu nhục nên đã từ chối bọn họ.
Lâm Nhất siết chặt nắm tay phải, mặt lộ ra vẻ không cam.
Hắn rất muốn nói với Bạch Vũ Phàm, Liễu Vân Phi không mạnh như hắn ta đang thể hiện ra, Thanh Vân Môn vẫn chưa đến lúc tuyệt vọng!
Hai tấm vương bài cuối cùng của Thanh Vân Môn, Hồ Tử Phong và Bạch Vũ Phàm cùng lúc xuất trận.
Dựa theo quy tắc của vòng thứ năm, một tông môn có thể cùng lúc phái ra ba người nghênh chiến, trong một trận nhiều nhất là sáu người cùng chiến đấu.
Liễu Vân Phi trên đài đấu võ thấy hai người cùng lúc giết đến, cười khẩy nói: "Đến đúng lúc lắm!
Thình thịch!