Người nọ mặc áo trắng, tóc dài xoã tung đong đưa theo gió, thoải mái tự tại, dáng người cao lớn, hai tay chắp sau lưng, khác biệt rõ rệt nhất với những đệ tử Kiếm Các khác là hắn ta đeo một chiếc hộp đựng kiếm.
Diện mạo khôi ngô, tuấn tú kết hợp với vẻ sắc sảo giữa hai đầu lông mày tạo nên khí chất như kiếm, dịu dàng như ngọc.
Điều đáng sợ nhất là hơi thở của hắn ta đã mơ hồ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên thất khiếu.
“Tiên Thiên thất khiếu!”
Lâm Nhất khẽ giật mình, tuổi của người này cùng lắm chỉ hơn hắn một, hai tuổi, nhưng tu vi đã đạt tới Tiên Thiên thất khiếu nghịch thiên, quả thật khiến người ta khó mà tin nổi.
Thấy Lâm Nhất thốt lên kinh ngạc, Minh Diệp cười nói: “Không phải bây giờ hắn mới tới Tiên Thiên thất khiếu đâu, một năm trước hắn đã đạt đến cảnh giới này. Nếu muốn, hắn có thể đột phá Huyền Quan bất cứ lúc nào, cảnh giới Huyền Võ mà người thường khó với tới, nhưng với yêu nghiệt ở đẳng cấp như họ lại là một điều rất dễ dàng, chẳng khác nào thò tay vào túi lấy đồ cả”.
Nghe vậy, Lâm Nhất bỗng chấn động, ngạc nhiên hỏi: “Vậy tại sao hắn không đi bước này?”
Minh Diệp giải thích: “Nghe nói là để tích luỹ, Tiên Thiên thất khiếu là nền tảng nhục thể. Nghe đâu nếu có thể luyện thất khiếu đến độ hoàn mỹ nhất, lúc đột phá Huyền Quan có thể hoá thành thần thể thượng cổ. Dù không hoá thành thần thể, những tích luỹ lớn lao này cũng là món tài sản quý giá khi đạt tới cảnh giới Huyền Võ, có thể được lợi cả đời...”
Ông lão tóc trắng hình như có cảnh giới Huyền Võ của Quang Minh Các khẽ thở dài: “Chuyện này người thường không cần nghĩ, nhân tài tầm thường cũng đừng nghĩ, chỉ có yêu nghiệt chân chính mới có tư cách làm như vậy. Nếu người thường học theo thì có thể sẽ bỏ lỡ thời cơ, cả đời không thể đột phá Huyền Quan”.
Minh Diệp nhìn người nọ: “Nhưng với Bạch Lê Hiên, hắn hoàn toàn có tư cách này, không ngờ Lăng Tiêu Kiếm Các lại do hắn dẫn đầu”.
Ở sườn núi khác, Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ đều nhìn Bạch Lê Hiên bằng ánh mắt thán phục.
Ngay cả quận Thanh Dương hẻo lánh, ba chữ Bạch Lê Hiên cũng rực rỡ loá mắt, ít người không biết. Phóng tầm mắt ra khắp nước Đại Tần, người này cũng thuộc nhóm yêu nghiệt nổi bật nhất.
Trông hắn ta vẫn bình tĩnh, không hề lúng túng khi đối mặt với những lời trầm trồ thán phục, cái nhìn chăm chú từ xung quanh.
Bạch Lê Hiên đưa mắt nhìn về phía hai pho tượng cổ xưa, khí thế ngạo nghễ lặng lẽ toát ra từ hắn ta.
Ánh mắt Lâm Nhất dần khôi phục như cũ, tâm trạng cũng bình tĩnh lại.
Với hắn, yêu nghiệt như Bạch Lê Hiên chỉ có thể tạm thời ngước mắt nhìn, nhưng hắn không hề khúm núm, ý chí chiến đấu lặng lẽ dâng lên trong lòng rồi biến thành một ngọn lửa, âm thầm nảy mầm.
Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ có vẻ bị lu mờ khi so sánh với người này.
Thái độ kiêu ngạo của Lâm Nhất trước đó cũng thu hồi, núi cao còn có núi cao hơn.
Quận Thanh Dương mà hắn thấy chỉ là một phần nhỏ của nước Đại Tần này thôi.
Ầm!
Vào lúc này, hai luồng khí thế kinh thiên động địa xuất hiện trên bầu trời, tiếp đó có một chiếc thuyền lầu bay tới, cờ xí thêu hình mặt trăng tím đang dâng lên treo ở mũi thuyền bay phấp phới giữa không trung.
“Ma Nguyệt Sơn Trang!”
Nhìn thấy lá cờ xí, mọi người lập tức đoán được lai lịch của chiếc thuyền này, đó là Ma Nguyệt Sơn Trang, một trong tứ đại tông môn.
Nếu nhắc tới Ma Nguyệt Sơn Trang, lai lịch của họ còn đáng sợ hơn cả Lăng Tiêu Kiếm Các.
Theo lời đồn, truyền thừa của Ma Nguyệt Sơn Trang đến từ một vùng đất thánh cổ xưa ở Huyền Hoàng Giới, có thể coi như là một chi của vùng đất thánh cổ xưa này.
Ma Nguyệt Sơn Trang cũng là tông môn bí ẩn và ít xuất hiện nhất trong tứ đại siêu nhiên tông môn.
Tác phong làm việc của họ luôn kì quái, hầu hết các đệ tử đều độc lai độc vãng, ít tiếp xúc với người khác.
Chiếc thuyền nghênh ngang đáp xuống lối vào đâu đó gần pho tượng.
Vị trí có lợi đó đã bị thế lực khác giành trước, nhưng khi thấy thuyền của Ma Nguyệt Sơn Trang.
Thế lực giành trước lập tức biến sắc, rối rít rút lui, không dám ở lại nữa.
Người trên thuyền chưa xuống dưới, nhưng nam tử áo tím đứng ở mũi thuyền đã khiến người ta phải nhìn lên.
Tu vi của hắn ta cũng là Tiên Thiên thất khiếu giống Bạch Lê Hiên.
Hắn ta mặc bộ quần áo màu tím lộng lẫy, tay cầm quạt xếp, mang lại cho người ta cảm giác vừa chính vừa tà, vô cùng khó đoán.
“Tư Tuyết Y... Tên này cũng đến rồi!”
Minh Diệp biến sắc, trông hơi mất tự nhiên, trước đó nhìn thấy Bạch Lê Hiên đâu thấy ngươi có thay đổi thế này.
Điều này làm cho Lâm Nhất cảm thấy tò mò, không biết hắn ta đang có ý định gì.
Oành oành oành!
Bỗng nhiên có tiếng động lớn vang lên liên hồi dưới mặt đất, một nhóm cao thủ với hơi thở đáng sợ cưỡi dị thú khổng lồ lao tới.
Tất cả họ đều xăm hình giống nhau, ai cũng cực kỳ mạnh.
Đặc biệt là những con dị thú mà họ cưỡi, hơi thở hung thú thượng cổ của chúng nó khiến ngựa của các võ giả xung quanh bị kinh động.
“Người của Vương gia, một trong tứ đại tông tộc!”
Diện mạo khôi ngô, tuấn tú kết hợp với vẻ sắc sảo giữa hai đầu lông mày tạo nên khí chất như kiếm, dịu dàng như ngọc.
Điều đáng sợ nhất là hơi thở của hắn ta đã mơ hồ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên thất khiếu.
“Tiên Thiên thất khiếu!”
Lâm Nhất khẽ giật mình, tuổi của người này cùng lắm chỉ hơn hắn một, hai tuổi, nhưng tu vi đã đạt tới Tiên Thiên thất khiếu nghịch thiên, quả thật khiến người ta khó mà tin nổi.
Thấy Lâm Nhất thốt lên kinh ngạc, Minh Diệp cười nói: “Không phải bây giờ hắn mới tới Tiên Thiên thất khiếu đâu, một năm trước hắn đã đạt đến cảnh giới này. Nếu muốn, hắn có thể đột phá Huyền Quan bất cứ lúc nào, cảnh giới Huyền Võ mà người thường khó với tới, nhưng với yêu nghiệt ở đẳng cấp như họ lại là một điều rất dễ dàng, chẳng khác nào thò tay vào túi lấy đồ cả”.
Nghe vậy, Lâm Nhất bỗng chấn động, ngạc nhiên hỏi: “Vậy tại sao hắn không đi bước này?”
Minh Diệp giải thích: “Nghe nói là để tích luỹ, Tiên Thiên thất khiếu là nền tảng nhục thể. Nghe đâu nếu có thể luyện thất khiếu đến độ hoàn mỹ nhất, lúc đột phá Huyền Quan có thể hoá thành thần thể thượng cổ. Dù không hoá thành thần thể, những tích luỹ lớn lao này cũng là món tài sản quý giá khi đạt tới cảnh giới Huyền Võ, có thể được lợi cả đời...”
Ông lão tóc trắng hình như có cảnh giới Huyền Võ của Quang Minh Các khẽ thở dài: “Chuyện này người thường không cần nghĩ, nhân tài tầm thường cũng đừng nghĩ, chỉ có yêu nghiệt chân chính mới có tư cách làm như vậy. Nếu người thường học theo thì có thể sẽ bỏ lỡ thời cơ, cả đời không thể đột phá Huyền Quan”.
Minh Diệp nhìn người nọ: “Nhưng với Bạch Lê Hiên, hắn hoàn toàn có tư cách này, không ngờ Lăng Tiêu Kiếm Các lại do hắn dẫn đầu”.
Ở sườn núi khác, Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ đều nhìn Bạch Lê Hiên bằng ánh mắt thán phục.
Ngay cả quận Thanh Dương hẻo lánh, ba chữ Bạch Lê Hiên cũng rực rỡ loá mắt, ít người không biết. Phóng tầm mắt ra khắp nước Đại Tần, người này cũng thuộc nhóm yêu nghiệt nổi bật nhất.
Trông hắn ta vẫn bình tĩnh, không hề lúng túng khi đối mặt với những lời trầm trồ thán phục, cái nhìn chăm chú từ xung quanh.
Bạch Lê Hiên đưa mắt nhìn về phía hai pho tượng cổ xưa, khí thế ngạo nghễ lặng lẽ toát ra từ hắn ta.
Ánh mắt Lâm Nhất dần khôi phục như cũ, tâm trạng cũng bình tĩnh lại.
Với hắn, yêu nghiệt như Bạch Lê Hiên chỉ có thể tạm thời ngước mắt nhìn, nhưng hắn không hề khúm núm, ý chí chiến đấu lặng lẽ dâng lên trong lòng rồi biến thành một ngọn lửa, âm thầm nảy mầm.
Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ có vẻ bị lu mờ khi so sánh với người này.
Thái độ kiêu ngạo của Lâm Nhất trước đó cũng thu hồi, núi cao còn có núi cao hơn.
Quận Thanh Dương mà hắn thấy chỉ là một phần nhỏ của nước Đại Tần này thôi.
Ầm!
Vào lúc này, hai luồng khí thế kinh thiên động địa xuất hiện trên bầu trời, tiếp đó có một chiếc thuyền lầu bay tới, cờ xí thêu hình mặt trăng tím đang dâng lên treo ở mũi thuyền bay phấp phới giữa không trung.
“Ma Nguyệt Sơn Trang!”
Nhìn thấy lá cờ xí, mọi người lập tức đoán được lai lịch của chiếc thuyền này, đó là Ma Nguyệt Sơn Trang, một trong tứ đại tông môn.
Nếu nhắc tới Ma Nguyệt Sơn Trang, lai lịch của họ còn đáng sợ hơn cả Lăng Tiêu Kiếm Các.
Theo lời đồn, truyền thừa của Ma Nguyệt Sơn Trang đến từ một vùng đất thánh cổ xưa ở Huyền Hoàng Giới, có thể coi như là một chi của vùng đất thánh cổ xưa này.
Ma Nguyệt Sơn Trang cũng là tông môn bí ẩn và ít xuất hiện nhất trong tứ đại siêu nhiên tông môn.
Tác phong làm việc của họ luôn kì quái, hầu hết các đệ tử đều độc lai độc vãng, ít tiếp xúc với người khác.
Chiếc thuyền nghênh ngang đáp xuống lối vào đâu đó gần pho tượng.
Vị trí có lợi đó đã bị thế lực khác giành trước, nhưng khi thấy thuyền của Ma Nguyệt Sơn Trang.
Thế lực giành trước lập tức biến sắc, rối rít rút lui, không dám ở lại nữa.
Người trên thuyền chưa xuống dưới, nhưng nam tử áo tím đứng ở mũi thuyền đã khiến người ta phải nhìn lên.
Tu vi của hắn ta cũng là Tiên Thiên thất khiếu giống Bạch Lê Hiên.
Hắn ta mặc bộ quần áo màu tím lộng lẫy, tay cầm quạt xếp, mang lại cho người ta cảm giác vừa chính vừa tà, vô cùng khó đoán.
“Tư Tuyết Y... Tên này cũng đến rồi!”
Minh Diệp biến sắc, trông hơi mất tự nhiên, trước đó nhìn thấy Bạch Lê Hiên đâu thấy ngươi có thay đổi thế này.
Điều này làm cho Lâm Nhất cảm thấy tò mò, không biết hắn ta đang có ý định gì.
Oành oành oành!
Bỗng nhiên có tiếng động lớn vang lên liên hồi dưới mặt đất, một nhóm cao thủ với hơi thở đáng sợ cưỡi dị thú khổng lồ lao tới.
Tất cả họ đều xăm hình giống nhau, ai cũng cực kỳ mạnh.
Đặc biệt là những con dị thú mà họ cưỡi, hơi thở hung thú thượng cổ của chúng nó khiến ngựa của các võ giả xung quanh bị kinh động.
“Người của Vương gia, một trong tứ đại tông tộc!”