Trước kia độ kiếp đã dồn ép thể xác đến cực hạn, tuy rằng dựa vào năng lực khôi phục mạnh mẽ vượt qua được, nhưng vết thương mới lại giày vò như vậy.
Dù hắn là thần tiên, e rằng cũng không thể sống được một năm.
“Tốt lắm”.
Ánh sáng thần dâng lên trong mắt Lâm Nhất, tư duy hắn bay bổng, trong lòng không chỉ nghĩ đến giới vực Huyết Cốt.
Hắn dương danh trên con đường thông thiên, trong cuộc tranh tài vạn giới, nếu muốn khiến người khác biết phong thái thuộc về Lâm Nhất hắn, hào quang thuộc về Huyền Hoàng Giới, Lăng Tiêu Kiếm Các, hắn nhất định phải đi xa hơn.
“Thần Dương Toái Thiên Ấn hình như đã thăng cấp lên đại thành, phải xem xét kỹ thôi”.
Lâm Nhất xòe tay ra, tâm niệm khẽ động, sau đó có dấu ấn thần dương màu vàng xa xưa chậm rãi hiện lên. Nhìn kỹ lại, ánh sáng của dấu ấn ngưng đọng hơn nhiều. Dấu ấn đó giống như nét chữ vô cùng xa xưa nào đó, lại giống như thần văn chứa đạo vận nào đó.
Quan trọng là dấu ấn này dường như đã hóa thành thực thể, dù không có chân nguyên thúc đẩy cũng có thể hiện ra.
Nếu tiếp tục rót chân nguyên vào thì có thể phá được cực hạn ban đầu, phát huy ra được uy lực mà cảnh giới tiểu thành không thể đạt được.
“Thử xem”.
Nghĩ là làm, chân nguyên trong hai đại khí hải lập tức cuồn cuộn không ngừng tràn vào.
Soạt!
Trong nháy mắt, Thần Dương Toái Thiên Ấn đã đạt tới uy lực của cảnh giới tiểu thành lúc trước, sau đó điên cuồng không ngừng. Khi đạt tới cực hạn, sau lưng Lâm Nhất có một ảo ảnh thần nhân cánh vàng, thoắt ẩn thoắt hiện, cả vùng trời giống như bị thiêu đốt trong ánh sáng nóng rực này.
Ầm!
Đợi đến khi Lâm Nhất đánh một quyền xuống mặt đất, mặt đất lập tức nứt ra, sau đó không ngừng lan rộng.
Ầm ầm!
Cả nền móng dưới đất đều bị hủy hoại, mấy chục ngọn núi xung quanh sơn cốc giống như tháp cao ầm ầm đổ sụp.
Khi đỉnh núi đó sắp nhấn chìm Lâm Nhất vào trong, kiếm ý của hắn bỗng chốc tuôn ra. Kiếm thế dồi dào diễn hóa thành đường nét Thương Long, vây xung quanh Lâm Nhất gào thét, đâm vào ngọn núi sắp đổ đó. Nơi đó đi qua, quét sạch mọi chướng ngại, đỉnh núi đổ sụp xuống, hoàn toàn nát tan.
Ánh mắt Lâm Nhất lấp lánh, như có điều suy nghĩ.
Tuy kiếm ý còn cách tam phẩm nửa bước tồn tại vách ngăn vô hình khiến người ta khó mà nghiền ngẫm, nhưng rõ ràng đã tiến bộ rất nhiều.
Bất kể là phong mang của bản thân kiếm ý hay là ý cảnh sau khi dung hợp với kiếm uy Thương Long bất hủ đều tiến gần tới hoàn hảo, thậm chí đã có thể gọi là hoàn hảo.
Đường viền Thương Long bay lượn vừa có uy lực phong lôi, mỗi một tia khí kình đều là bảo kiếm tuyệt thế sắc bén, đan xen giữa vô hình và hữu hình, chỉ có linh tính trong nó là mãi mãi bất diệt.
Có thể nói hai chữ Thông Linh trong kiếm ý Thông Linh đã được Lâm Nhất thấu hiểu đến cực hạn, không ai có thể vượt qua.
Từ xa nhìn lại, Thương Long này chính là một con rồng sống động, chứ không làm liên tưởng đến kiếm thế của một người nào đó.
“Không tệ”.
Dù hắn là thần tiên, e rằng cũng không thể sống được một năm.
“Tốt lắm”.
Ánh sáng thần dâng lên trong mắt Lâm Nhất, tư duy hắn bay bổng, trong lòng không chỉ nghĩ đến giới vực Huyết Cốt.
Hắn dương danh trên con đường thông thiên, trong cuộc tranh tài vạn giới, nếu muốn khiến người khác biết phong thái thuộc về Lâm Nhất hắn, hào quang thuộc về Huyền Hoàng Giới, Lăng Tiêu Kiếm Các, hắn nhất định phải đi xa hơn.
“Thần Dương Toái Thiên Ấn hình như đã thăng cấp lên đại thành, phải xem xét kỹ thôi”.
Lâm Nhất xòe tay ra, tâm niệm khẽ động, sau đó có dấu ấn thần dương màu vàng xa xưa chậm rãi hiện lên. Nhìn kỹ lại, ánh sáng của dấu ấn ngưng đọng hơn nhiều. Dấu ấn đó giống như nét chữ vô cùng xa xưa nào đó, lại giống như thần văn chứa đạo vận nào đó.
Quan trọng là dấu ấn này dường như đã hóa thành thực thể, dù không có chân nguyên thúc đẩy cũng có thể hiện ra.
Nếu tiếp tục rót chân nguyên vào thì có thể phá được cực hạn ban đầu, phát huy ra được uy lực mà cảnh giới tiểu thành không thể đạt được.
“Thử xem”.
Nghĩ là làm, chân nguyên trong hai đại khí hải lập tức cuồn cuộn không ngừng tràn vào.
Soạt!
Trong nháy mắt, Thần Dương Toái Thiên Ấn đã đạt tới uy lực của cảnh giới tiểu thành lúc trước, sau đó điên cuồng không ngừng. Khi đạt tới cực hạn, sau lưng Lâm Nhất có một ảo ảnh thần nhân cánh vàng, thoắt ẩn thoắt hiện, cả vùng trời giống như bị thiêu đốt trong ánh sáng nóng rực này.
Ầm!
Đợi đến khi Lâm Nhất đánh một quyền xuống mặt đất, mặt đất lập tức nứt ra, sau đó không ngừng lan rộng.
Ầm ầm!
Cả nền móng dưới đất đều bị hủy hoại, mấy chục ngọn núi xung quanh sơn cốc giống như tháp cao ầm ầm đổ sụp.
Khi đỉnh núi đó sắp nhấn chìm Lâm Nhất vào trong, kiếm ý của hắn bỗng chốc tuôn ra. Kiếm thế dồi dào diễn hóa thành đường nét Thương Long, vây xung quanh Lâm Nhất gào thét, đâm vào ngọn núi sắp đổ đó. Nơi đó đi qua, quét sạch mọi chướng ngại, đỉnh núi đổ sụp xuống, hoàn toàn nát tan.
Ánh mắt Lâm Nhất lấp lánh, như có điều suy nghĩ.
Tuy kiếm ý còn cách tam phẩm nửa bước tồn tại vách ngăn vô hình khiến người ta khó mà nghiền ngẫm, nhưng rõ ràng đã tiến bộ rất nhiều.
Bất kể là phong mang của bản thân kiếm ý hay là ý cảnh sau khi dung hợp với kiếm uy Thương Long bất hủ đều tiến gần tới hoàn hảo, thậm chí đã có thể gọi là hoàn hảo.
Đường viền Thương Long bay lượn vừa có uy lực phong lôi, mỗi một tia khí kình đều là bảo kiếm tuyệt thế sắc bén, đan xen giữa vô hình và hữu hình, chỉ có linh tính trong nó là mãi mãi bất diệt.
Có thể nói hai chữ Thông Linh trong kiếm ý Thông Linh đã được Lâm Nhất thấu hiểu đến cực hạn, không ai có thể vượt qua.
Từ xa nhìn lại, Thương Long này chính là một con rồng sống động, chứ không làm liên tưởng đến kiếm thế của một người nào đó.
“Không tệ”.