*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu trong cơn nóng giận, ông ta ra tay thật thì rất phiền phức.
Lưu Thương công tử vừa lên tiếng, Phù Quang lập tức rụt đầu rụt cổ.
Hầu như tất cả mọi người ở Vạn Bảo Các đều quên mất ông ta, hoàn toàn coi ông ta là không khí, không có chút cảm giác tồn tại.
Cách vả mặt thầm lặng này còn cao siêu hơn hai người nhiều.
Nhưng chung quy cũng nhờ cái tiếng tám công tử Đế Đô của hắn ta, nên các khách quý ở đây mới nể mặt hắn ta.
Nếu đổi thành người khác lên tiếng mời mọi người uống rượu thì có ai sẽ quan tâm?
Lưu Thương công tử cười nhẹ: “Không sao, sớm muộn gì Phù Quang cũng sẽ xong đời. Mấy năm nay ông ta được hưởng vô số tiền tài và đặc quyền đều nhờ vào bản lĩnh này. Có thể vẽ được Thuỷ Vân văn một cách xuất thần nhập hoá, luyện chế Đại Huyền đan đạt đến bảy phần dược tính, ngay cả các Luyện Dược sư hai sao giỏi hơn ông ta cũng khó có thể làm được. Nếu không chỉ bằng một Luyện Dược sư hai sao như ông ta, làm sao ông ta có tư cách tổ chức buổi lễ Khai đan?”
Lâm Nhất hỏi: “Lưu Thương công tử biết rõ những việc này nhỉ?”
Lưu Thương cười bí ẩn, không trả lời mà hỏi: “Có rượu không?”
“Đương nhiên là có”.
Lâm Nhất biết hắn ta thích gì, bèn lấy một vò Hầu Nhi Tửu ra rót đầy ly rượu.
“Quá đã!”
Lưu Thương uống cạn ly, trong ly không còn một giọt rượu: “Mấy năm nay, ông ta ỷ vào bản lĩnh của mình nên tự cao lắm, chẳng coi ai ra gì, lúc nào cũng chặt chém. Nếu không vì các gia tộc giàu có đều có đệ tử cần đào tạo, sao họ có thể để ông ta đắc chí? Dẫu sao bản lĩnh này cũng chỉ có một mình ông ta nắm giữ”.
“Nhưng bây giờ đã khác, đừng nói Đại Huyền đan bảy phần dược tính, Đại Huyền đan chín phần dược tính bên Vạn Bảo Các cũng có, cần gì phải nhìn mặt ông ta nữa, nếu không thì đã có người đến tham gia buổi lễ Khai đan của ông ta”.
“Nếu ông ta thức thời nhịn lần này thì mọi chuyện đã qua rồi, nhưng hôm nay ông ta tự rước lấy nhục, bị hai người các ngươi thay phiên nhau sỉ nhục, chắc chắn sẽ thành trò cười, sau này muốn trở mình e là cũng khó...”
Nghe Lưu Thương công tử nói xong, Lâm Nhất coi như đã hiểu được một phần tại sao Phù Quang lại che mặt đến đây.
Còn sợ bị người ta vạch trần như vậy.
Thì ra là ông ta có tật giật mình, ngày thường đã đắc tội rất nhiều người.
Lúc nói, Lâm Nhất cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình chằm chằm.
Quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn, chật vật của Phù Quang, ông ta đang nhìn chằm chằm vào hắn như muốn giết hắn ngay tại chỗ.
Lâm Nhất thầm khịt mũi, không đồng tình chút nào. Ngày đó khi mắng Khô Vân đại sư vô dụng và đuổi ba người đi, ông ta nên nghĩ tới sẽ có hậu quả như hôm nay!
Không tới thì không sao, nếu đã tới Vạn Bảo Các, Lâm Nhất để ông ta yên mới là lạ.
Đã không coi người ngoài ra gì mà còn không khách sáo với người một nhà, giễu cợt người khác còn độc địa hơn lão chó săn của Lâm Lang Các.
Nếu trong cơn nóng giận, ông ta ra tay thật thì rất phiền phức.
Lưu Thương công tử vừa lên tiếng, Phù Quang lập tức rụt đầu rụt cổ.
Hầu như tất cả mọi người ở Vạn Bảo Các đều quên mất ông ta, hoàn toàn coi ông ta là không khí, không có chút cảm giác tồn tại.
Cách vả mặt thầm lặng này còn cao siêu hơn hai người nhiều.
Nhưng chung quy cũng nhờ cái tiếng tám công tử Đế Đô của hắn ta, nên các khách quý ở đây mới nể mặt hắn ta.
Nếu đổi thành người khác lên tiếng mời mọi người uống rượu thì có ai sẽ quan tâm?
Lưu Thương công tử cười nhẹ: “Không sao, sớm muộn gì Phù Quang cũng sẽ xong đời. Mấy năm nay ông ta được hưởng vô số tiền tài và đặc quyền đều nhờ vào bản lĩnh này. Có thể vẽ được Thuỷ Vân văn một cách xuất thần nhập hoá, luyện chế Đại Huyền đan đạt đến bảy phần dược tính, ngay cả các Luyện Dược sư hai sao giỏi hơn ông ta cũng khó có thể làm được. Nếu không chỉ bằng một Luyện Dược sư hai sao như ông ta, làm sao ông ta có tư cách tổ chức buổi lễ Khai đan?”
Lâm Nhất hỏi: “Lưu Thương công tử biết rõ những việc này nhỉ?”
Lưu Thương cười bí ẩn, không trả lời mà hỏi: “Có rượu không?”
“Đương nhiên là có”.
Lâm Nhất biết hắn ta thích gì, bèn lấy một vò Hầu Nhi Tửu ra rót đầy ly rượu.
“Quá đã!”
Lưu Thương uống cạn ly, trong ly không còn một giọt rượu: “Mấy năm nay, ông ta ỷ vào bản lĩnh của mình nên tự cao lắm, chẳng coi ai ra gì, lúc nào cũng chặt chém. Nếu không vì các gia tộc giàu có đều có đệ tử cần đào tạo, sao họ có thể để ông ta đắc chí? Dẫu sao bản lĩnh này cũng chỉ có một mình ông ta nắm giữ”.
“Nhưng bây giờ đã khác, đừng nói Đại Huyền đan bảy phần dược tính, Đại Huyền đan chín phần dược tính bên Vạn Bảo Các cũng có, cần gì phải nhìn mặt ông ta nữa, nếu không thì đã có người đến tham gia buổi lễ Khai đan của ông ta”.
“Nếu ông ta thức thời nhịn lần này thì mọi chuyện đã qua rồi, nhưng hôm nay ông ta tự rước lấy nhục, bị hai người các ngươi thay phiên nhau sỉ nhục, chắc chắn sẽ thành trò cười, sau này muốn trở mình e là cũng khó...”
Nghe Lưu Thương công tử nói xong, Lâm Nhất coi như đã hiểu được một phần tại sao Phù Quang lại che mặt đến đây.
Còn sợ bị người ta vạch trần như vậy.
Thì ra là ông ta có tật giật mình, ngày thường đã đắc tội rất nhiều người.
Lúc nói, Lâm Nhất cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình chằm chằm.
Quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn, chật vật của Phù Quang, ông ta đang nhìn chằm chằm vào hắn như muốn giết hắn ngay tại chỗ.
Lâm Nhất thầm khịt mũi, không đồng tình chút nào. Ngày đó khi mắng Khô Vân đại sư vô dụng và đuổi ba người đi, ông ta nên nghĩ tới sẽ có hậu quả như hôm nay!
Không tới thì không sao, nếu đã tới Vạn Bảo Các, Lâm Nhất để ông ta yên mới là lạ.
Đã không coi người ngoài ra gì mà còn không khách sáo với người một nhà, giễu cợt người khác còn độc địa hơn lão chó săn của Lâm Lang Các.