*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đứng lặng im trong ngọn lửa tế đàn đó nào phải là hộp đá gì, rõ ràng là một quan tài đá cổ xưa, âm u lạnh lẽo.
“Là một cỗ quan tài?”
“Chuyện này là sao…”
Trong mắt nhiều người lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu, Âu Dương Hạo dẫn đầu cũng toát ra vẻ nghi hoặc.
“Trong… trong đó không phải là một thi thể của vượt trên Tinh Quân đấy chứ?”
Nhưng ngay sau đó các trưởng lão của Tiêu Vân Tông lại không kìm được khẽ hô lên, giọng nói có chút run rẩy.
Vượt trên Tinh Quân?
Bây giờ ở cổ vực Nam Hoa, Tinh Quân đều đã trở thành truyền thuyết, vượt trên Tinh Quân thì càng mờ ảo, có thể nói là sự tồn tại như thần thoại. Đừng nói là nhìn thấy, ngay cả nhắc tới cũng rất ít.
Nhưng nghĩ lại cũng không phải không có khả năng.
Năm xưa Kiếm Tông cực kỳ huy hoàng, nhiều Tinh Quân đã chết trận ở di tích, có thể thấy Tinh Quân vẫn chưa phải truyền thuyết gì. Đổi cách nói khác, vị trí của Tinh Quân ở nội bộ Kiếm Tông không cao như mọi người tưởng tượng.
Sau khi Tinh Quân chết chưa chắc đã có trận thế lớn, cần đến một kiếm trận để bảo vệ như vậy.
Nếu thật là vậy thì kỳ ngộ này lớn đến đáng sợ, bất cứ vật chôn cùng nào từ trên người người này cũng đủ để lay động Nam Vực.
Cho dù không phải đại năng trên Tinh Quân, người chết ở trong quan tài này cũng là một vị Tinh Quân khá siêu phàm.
Dù sao Tinh Quân cũng phân cao thấp.
Sau khi chết mà có thể có được đãi ngộ như vậy, địa vị người này ở Kiếm Tông lúc còn sống chắc chắn cao vô cùng.
“Phải hay không xem là biết”.
Trong mắt Âu Dương Hạo lóe lên tia sáng, không nhẫn nại thêm được nữa.
Hắn ta tốn nhiều thời gian như vậy, tổn thất mấy chục người đệ tử tông môn, đã vô cùng sốt sắng.
Trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, chân nguyên toàn thân Âu Dương Hạo dâng tràn, lập tức có mây máu lan tràn xung quanh người hắn ta, khiến cho khí tức trở nên sâu không lường được, giống như một ngọn núi cao bật gốc, thoáng chốc đè xuống đàn tế.
Ầm!
Khi hai chân hắn ta đạp lên rìa đàn tế, có thể thấy được rõ ràng đàn tế đó không ngừng rung lắc. Có thể thấy thanh thế của hắn ta bây giờ đáng sợ đến mức nào, chỉ tùy ý đáp xuống thôi cũng tạo thành động tĩnh đáng sợ.
Ngọn lửa hừng hực trong đàn tế lại không quan tâm nhiều vậy ập thẳng về phía hắn ta.
Đứng lặng im trong ngọn lửa tế đàn đó nào phải là hộp đá gì, rõ ràng là một quan tài đá cổ xưa, âm u lạnh lẽo.
“Là một cỗ quan tài?”
“Chuyện này là sao…”
Trong mắt nhiều người lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu, Âu Dương Hạo dẫn đầu cũng toát ra vẻ nghi hoặc.
“Trong… trong đó không phải là một thi thể của vượt trên Tinh Quân đấy chứ?”
Nhưng ngay sau đó các trưởng lão của Tiêu Vân Tông lại không kìm được khẽ hô lên, giọng nói có chút run rẩy.
Vượt trên Tinh Quân?
Bây giờ ở cổ vực Nam Hoa, Tinh Quân đều đã trở thành truyền thuyết, vượt trên Tinh Quân thì càng mờ ảo, có thể nói là sự tồn tại như thần thoại. Đừng nói là nhìn thấy, ngay cả nhắc tới cũng rất ít.
Nhưng nghĩ lại cũng không phải không có khả năng.
Năm xưa Kiếm Tông cực kỳ huy hoàng, nhiều Tinh Quân đã chết trận ở di tích, có thể thấy Tinh Quân vẫn chưa phải truyền thuyết gì. Đổi cách nói khác, vị trí của Tinh Quân ở nội bộ Kiếm Tông không cao như mọi người tưởng tượng.
Sau khi Tinh Quân chết chưa chắc đã có trận thế lớn, cần đến một kiếm trận để bảo vệ như vậy.
Nếu thật là vậy thì kỳ ngộ này lớn đến đáng sợ, bất cứ vật chôn cùng nào từ trên người người này cũng đủ để lay động Nam Vực.
Cho dù không phải đại năng trên Tinh Quân, người chết ở trong quan tài này cũng là một vị Tinh Quân khá siêu phàm.
Dù sao Tinh Quân cũng phân cao thấp.
Sau khi chết mà có thể có được đãi ngộ như vậy, địa vị người này ở Kiếm Tông lúc còn sống chắc chắn cao vô cùng.
“Phải hay không xem là biết”.
Trong mắt Âu Dương Hạo lóe lên tia sáng, không nhẫn nại thêm được nữa.
Hắn ta tốn nhiều thời gian như vậy, tổn thất mấy chục người đệ tử tông môn, đã vô cùng sốt sắng.
Trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, chân nguyên toàn thân Âu Dương Hạo dâng tràn, lập tức có mây máu lan tràn xung quanh người hắn ta, khiến cho khí tức trở nên sâu không lường được, giống như một ngọn núi cao bật gốc, thoáng chốc đè xuống đàn tế.
Ầm!
Khi hai chân hắn ta đạp lên rìa đàn tế, có thể thấy được rõ ràng đàn tế đó không ngừng rung lắc. Có thể thấy thanh thế của hắn ta bây giờ đáng sợ đến mức nào, chỉ tùy ý đáp xuống thôi cũng tạo thành động tĩnh đáng sợ.
Ngọn lửa hừng hực trong đàn tế lại không quan tâm nhiều vậy ập thẳng về phía hắn ta.