*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trước đó Mai sư huynh đã đánh bại ba người liên tiếp, nhưng thiếu niên này vừa ra tay, tình thế đã thay đổi hoàn toàn”.
“Có lẽ khoảng vài chiêu nữa, Mai sư huynh sẽ thua”.
“Thiếu niên này còn trẻ quá, chắc chưa tới mười tám tuổi đâu nhỉ?”
Nhưng vào lúc này, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn không ngờ Mai Tử Viêm lại luận bàn với người khác.
Tên này luôn tự cao tự đại, cho rằng Mặc Linh chỉ có vậy, ít nhất cũng không thể yếu hơn nàng ta. Hắn ta rất kiêu ngạo ở thư viện Thiên Phủ, hết lần này tới lần khác muốn làm Lâm Nhất bẽ mặt.
Nhưng không ngờ hôm nay hắn ta lại bị một thiếu niên của Thiên Kiếm Tông đánh cho thảm hại như vậy.
Trong lòng Lâm Nhất dâng lên chút hứng thú, hắn lặng lẽ bước về phía quảng trường Hoả Ngục.
Đến bên rìa quảng trường Hoả Ngục, Lâm Nhất nhắm mắt lại, đưa mắt nhìn qua.
Không biết từ khi nào trên quảng trường Hoả Ngục xuất hiện bốn người trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ, cả bốn người đều tươi cười nhìn hai người đang luận bàn trên trung tâm quảng trường.
Họ đều có khí chất không tầm thường, trên mặt là vẻ kiêu ngạo bẩm sinh, khí chất rất khác biệt với các đệ tử thư viện, chỉ cần nhìn lướt qua là có thể dễ dàng phân biệt.
Lâm Nhất nhìn qua, trước ngực bốn người đều thêu hoa văn đám mây, giữa đám mây cắm một thanh kiếm.
Lâm Nhất cũng không xa lạ gì với hoa văn này, trên người Mục Tuyết cũng có, xem ra những người này là đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Tông.
Lâm Nhất nhìn lướt qua xung quanh thì không thấy đệ tử nòng cốt, hơi kì lạ.
Có vẻ như cao thủ chân chính của Thiên Kiếm Tông đang làm khách ở Ngự Thư Đường, có Mục Tuyết và các trưởng lão tiếp đãi. Lâm Nhất tiếp tục dời mắt về phía hai người đang luận bàn giữa quảng trường.
Đối thủ của Mai Tử Viêm là một thiếu niên rất trẻ, trông chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, nhưng khí chất lại vô cùng sắc bén, dồn ép Mai Tử Viêm không chịu nổi.
“Chỉ có bản lĩnh này thôi sao? Vẫn chưa đủ nhìn...”
Trong lúc đánh nhau kịch liệt, thiếu niên kia còn thảnh thơi nhướng mày cười nói với Mai Tử Viêm.
“Bùm!”
Mai Tử Viêm ấm ức trong lòng nhưng không phản bác, chân nguyên trong cơ thể sôi trào, hắn ta hơi khom xuống, sải bước đánh ra quyền mang cực kì đáng sợ.
“Cuối cùng cũng chịu để lộ thực lực cảnh giới Dương Huyền tiểu thành của ngươi rồi à? Trình độ cũng tàm tạm thôi”.
Cảm nhận được uy lực một quyền này của Mai Tử Viêm.
Thiếu niên cười nhếch mép, vẻ lười nhác hiện lên trên mặt, một bàn tay thò ra khỏi tay áo nhanh như chớp. Hắn ta xoè tay ra, trong chớp mắt đã nắm lấy quả đấm của Mai Tử Viêm, sau đó siết chặt lại.
“Sao có thể như vậy được...”
Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Mai Tử Viêm, hắn ta không ngờ cú đấm cảnh giới đại thành tiểu thành đỉnh phong của mình lại bị đối phương nhẹ nhàng đỡ được, nguyên do chắc chắn không nằm ở tu vi.
“Trước đó Mai sư huynh đã đánh bại ba người liên tiếp, nhưng thiếu niên này vừa ra tay, tình thế đã thay đổi hoàn toàn”.
“Có lẽ khoảng vài chiêu nữa, Mai sư huynh sẽ thua”.
“Thiếu niên này còn trẻ quá, chắc chưa tới mười tám tuổi đâu nhỉ?”
Nhưng vào lúc này, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn không ngờ Mai Tử Viêm lại luận bàn với người khác.
Tên này luôn tự cao tự đại, cho rằng Mặc Linh chỉ có vậy, ít nhất cũng không thể yếu hơn nàng ta. Hắn ta rất kiêu ngạo ở thư viện Thiên Phủ, hết lần này tới lần khác muốn làm Lâm Nhất bẽ mặt.
Nhưng không ngờ hôm nay hắn ta lại bị một thiếu niên của Thiên Kiếm Tông đánh cho thảm hại như vậy.
Trong lòng Lâm Nhất dâng lên chút hứng thú, hắn lặng lẽ bước về phía quảng trường Hoả Ngục.
Đến bên rìa quảng trường Hoả Ngục, Lâm Nhất nhắm mắt lại, đưa mắt nhìn qua.
Không biết từ khi nào trên quảng trường Hoả Ngục xuất hiện bốn người trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ, cả bốn người đều tươi cười nhìn hai người đang luận bàn trên trung tâm quảng trường.
Họ đều có khí chất không tầm thường, trên mặt là vẻ kiêu ngạo bẩm sinh, khí chất rất khác biệt với các đệ tử thư viện, chỉ cần nhìn lướt qua là có thể dễ dàng phân biệt.
Lâm Nhất nhìn qua, trước ngực bốn người đều thêu hoa văn đám mây, giữa đám mây cắm một thanh kiếm.
Lâm Nhất cũng không xa lạ gì với hoa văn này, trên người Mục Tuyết cũng có, xem ra những người này là đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Tông.
Lâm Nhất nhìn lướt qua xung quanh thì không thấy đệ tử nòng cốt, hơi kì lạ.
Có vẻ như cao thủ chân chính của Thiên Kiếm Tông đang làm khách ở Ngự Thư Đường, có Mục Tuyết và các trưởng lão tiếp đãi. Lâm Nhất tiếp tục dời mắt về phía hai người đang luận bàn giữa quảng trường.
Đối thủ của Mai Tử Viêm là một thiếu niên rất trẻ, trông chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, nhưng khí chất lại vô cùng sắc bén, dồn ép Mai Tử Viêm không chịu nổi.
“Chỉ có bản lĩnh này thôi sao? Vẫn chưa đủ nhìn...”
Trong lúc đánh nhau kịch liệt, thiếu niên kia còn thảnh thơi nhướng mày cười nói với Mai Tử Viêm.
“Bùm!”
Mai Tử Viêm ấm ức trong lòng nhưng không phản bác, chân nguyên trong cơ thể sôi trào, hắn ta hơi khom xuống, sải bước đánh ra quyền mang cực kì đáng sợ.
“Cuối cùng cũng chịu để lộ thực lực cảnh giới Dương Huyền tiểu thành của ngươi rồi à? Trình độ cũng tàm tạm thôi”.
Cảm nhận được uy lực một quyền này của Mai Tử Viêm.
Thiếu niên cười nhếch mép, vẻ lười nhác hiện lên trên mặt, một bàn tay thò ra khỏi tay áo nhanh như chớp. Hắn ta xoè tay ra, trong chớp mắt đã nắm lấy quả đấm của Mai Tử Viêm, sau đó siết chặt lại.
“Sao có thể như vậy được...”
Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Mai Tử Viêm, hắn ta không ngờ cú đấm cảnh giới đại thành tiểu thành đỉnh phong của mình lại bị đối phương nhẹ nhàng đỡ được, nguyên do chắc chắn không nằm ở tu vi.