*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phong Vô Hận chợt quát một tiếng, cổ tay ông ta run lên, roi Tử Diễm Lôi Hoàng xé rách bầu trời, khuấy động tầng mây vô biên, mang theo lực lượng phong lôi khủng bố ào ào trút xuống.
Keng! Keng! Keng!
Phút chốc, sát chiêu đã bao phủ Lâm Nhất và sắp nện thẳng vào người hắn. Nhưng bất kể Viêm Long Chỉ có thể hòa tan không khí, chưởng mang rét lạnh thấu xương hay là sấm sét hung tợn thì khi chạm vào người Lâm Nhất đều không đạt đến hiệu quả mà ba người kia mong muốn, trái lại, một loạt âm thanh như va phải kim loại vang lên và…
Ầm!
Chợt có tiếng rồng ngâm vang lên, thân thể Lâm Nhất bỗng được bao phủ bởi một tấm màng ánh sáng màu tím như lưu ly. Được lực lượng Thương Long cổ xưa cường hóa, thân thể hắn hệt như một món bảo khí thuần túy, cứ thế chống đỡ thế công của ba người.
“Sao có thể như thế…”
Ba người hoảng hốt, sợ đến mức cằm suýt nữa thì rơi xuống.
“Đến phiên ta rồi nhỉ?”
Lâm Nhất nhếch mép cười lạnh, mắt hắn lóe sáng như điện, lần lượt quét qua ba người.
“Lui!”
Đối mặt với ánh mắt kia, ba người có cảm giác như rơi vào hầm băng, vội vã bay ngược về sau.
Thương Long Cửu Biến – Biến thứ hai!
Lâm Nhất quát to một tiếng, đột nhiên lôi quang bùng nổ khắp người hắn, đi cùng tiếng rồng ngâm cổ xưa là một quyền được tung ra.
Thánh âm như sấm, phong vân tịnh khởi!
Phụt!
Lôi âm vang dội ẩn chứa trong một quyền mà Lâm Nhất vừa đánh ra. Ba người vừa vội lui về sau còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lôi âm khủng bố kia thẩm thấu vào cơ thể, bên tai không ngừng vang lên tiếng “ông ông”, trong đầu cứ như có ngũ lôi oanh đỉnh.
Cả ba đồng loạt phun ra máu tươi.
Bịch!
Giữa không trung, sắc mặt ba người tái nhợt, thoáng chốc, cả ba rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Cả đám lồm cồm bò dậy, trong mắt lộ rõ không dám tin.
“Đáng chết!”
Trong ba người, thực lực yếu nhất là Lãnh bảo chủ. Ông ta lau khô vết máu ở khóe miệng, ánh mắt khi nhìn Lâm Nhất lộ rõ sự phức tạp và hối hận.
Sớm biết thực lực Lâm Nhất mạnh như vậy, dù có cho một trăm lá gan, ông ta cũng không dám cho hắn gia nhập đội ngũ.
Lúc đó ông ta chỉ nghĩ một khi hết giá trị lợi dụng, bất kỳ lúc nào cũng có thể dễ dàng bóp chết đối phương. Nhưng hiện tại, bọn họ dùng ba đánh một mà còn bị tên nhóc này bức cho thê thảm như vậy, ông ta chợt cảm thấy suy nghĩ của mình lúc trước thật nực cười.
“Rốt cuộc tên nhóc này đã làm như thế nào… Chỉ dùng thân thể để phòng ngự lại có thể sánh với giáp Viêm Long của ta”.
So với Lãnh bảo chủ, sâu trong mắt Huyết Lang lại lóe lên tia hoảng sợ.
Nếu nói về phòng ngự thì hắn ta và thiếu niên kia không hề chênh lệch, thậm chí bản thân còn mạnh hơn một chút, nhưng vừa nghĩ đến việc đối phương chỉ dựa vào thân thể mà đã làm được như vậy, bỗng dưng hắn ta cảm thấy da đầu tê rần.
“Đáng giận, tên nhóc này…”
Phong Vô Hận nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, trên khuôn mặt tái nhợt khó giấu nổi sát ý, nhưng hết lần này đến lần khác, ông ta lại không dám bước lên trước một bước.
Vừa rồi ba người đều dùng sát chiêu, có thể nói dù là cao thủ cảnh giới Âm Dương thì cũng phải cẩn trọng một phen. Nhưng Lâm Nhất lại hoàn toàn dùng thân thể để ngăn cản.
Lâm Nhất thu quyền mà đứng, hắn lạnh lùng liếc nhìn ba người một lượt rồi nói: “Thả nàng!”
Ánh mắt hắn hướng về phía Lãnh Hương Vân, giọng hắn vô cùng lạnh lùng và cực kỳ kiên quyết.
Sắc mặt ba người Lãnh bảo chủ lập tức thay đổi, bọn họ kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nhất. Hai gã bảo chủ đang khống chế Lãnh Hương Vân không dám tự tiện hành động, bèn nhìn về phía Lãnh bảo chủ.
“Tên nhóc kia, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Phong Vô Hận thăm dò: “Muốn huyết tế nàng ta để độc chiếm Phệ Huyết Ma Điển à? Không thể nào!”
Thái độ của ông ta cực kỳ cứng rắn, cách đó không xa, Huyết Lang và Lãnh bảo chủ cũng hung hăng trừng Lâm Nhất.
Sắc mặt Lãnh Hương Vân thay đổi, môi run run… ngay cả cha ruột đã nuôi dưỡng nàng ta nhiều năm như vậy còn không tin được thì sao có thể tin một thiếu niên xa lạ chứ…
Tuy nói thế nhưng từ tận đáy lòng, nàng ta vẫn ôm một chút hi vọng với Lâm Nhất. Thiếu niên này không giống những người khác. Lãnh Hương Vân ngước đôi mắt ngập nước nhìn về phía Lâm Nhất.
“Huyết tế?”
Lâm Nhất nhìn tế đàn nằm ở cuối đại điện, rồi lại nhìn Lãnh Hương Vân đang bị khống chế.
Rồi hắn lại nhớ đến thân thể thuần âm mà Phong Vô Hận nói, ngẫm nghĩ một chút liền hiểu rõ căn nguyên mọi việc.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Nhất bỗng trở nên lạnh lẽo.
Đã sớm nghe nói tà tu điên cuồng, nhưng hôm nay mới chính thức nhìn thấy. Lãnh Hương Vân bất quá chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi mà thôi, đám người này lại quyết định hiến tế nàng ta chỉ vì Phệ Huyết Ma Điển, đúng là không có ngôn từ nào để hình dung sự điên rồ của bọn họ.
“Ta muốn làm gì… không cần phải nói với các ngươi, thả nàng ta!”
Lâm Nhất sầm mặt, nhìn chằm chằm vào hai gã bảo chủ đang khống chế Lãnh Hương Vân. Một luồng kiếm ý sắc bén và ác liệt lập tức bao phủ hai người kia.
Bọn họ chợt gánh lấy áp lực nặng nề, đối mặt với ánh mắt của hắn, hai người có cảm giác như có một thanh kiếm sắc bén đang treo lủng lẳng trên đỉnh đầu mình.
“Muốn độc chiếm Phệ Huyết Ma Điển sao? Nằm mơ!”
Lãnh bảo chủ nghiến răng nghiến lợi, ông ta đã vất vả nuôi dưỡng Lãnh Hương Vân hơn mười năm chính là vì thời khắc này, sao có thể dễ dàng tặng cho Lâm Nhất được?
“E là không phải do ông quyết định!”
Lâm Nhất nhíu mày, kim quang toàn thân bùng lên, kế đó, hắn bước lên một bước, giữa không trung xuất hiện bảy tàn ảnh.
Mỗi một tàn ảnh đều vung quyền, đợi đến khi bảy tàn ảnh xếp chồng lên nhau, bảy quyền tụ lại. Lôi quang bùng nổ, Lâm Nhất hung hăng tung quyền.
Rầm!
Người bên trái còn chưa thấy rõ động tác của Lâm Nhất thì đã bị đánh bay.
Ù ù!
Phong Vô Hận chợt quát một tiếng, cổ tay ông ta run lên, roi Tử Diễm Lôi Hoàng xé rách bầu trời, khuấy động tầng mây vô biên, mang theo lực lượng phong lôi khủng bố ào ào trút xuống.
Keng! Keng! Keng!
Phút chốc, sát chiêu đã bao phủ Lâm Nhất và sắp nện thẳng vào người hắn. Nhưng bất kể Viêm Long Chỉ có thể hòa tan không khí, chưởng mang rét lạnh thấu xương hay là sấm sét hung tợn thì khi chạm vào người Lâm Nhất đều không đạt đến hiệu quả mà ba người kia mong muốn, trái lại, một loạt âm thanh như va phải kim loại vang lên và…
Ầm!
Chợt có tiếng rồng ngâm vang lên, thân thể Lâm Nhất bỗng được bao phủ bởi một tấm màng ánh sáng màu tím như lưu ly. Được lực lượng Thương Long cổ xưa cường hóa, thân thể hắn hệt như một món bảo khí thuần túy, cứ thế chống đỡ thế công của ba người.
“Sao có thể như thế…”
Ba người hoảng hốt, sợ đến mức cằm suýt nữa thì rơi xuống.
“Đến phiên ta rồi nhỉ?”
Lâm Nhất nhếch mép cười lạnh, mắt hắn lóe sáng như điện, lần lượt quét qua ba người.
“Lui!”
Đối mặt với ánh mắt kia, ba người có cảm giác như rơi vào hầm băng, vội vã bay ngược về sau.
Thương Long Cửu Biến – Biến thứ hai!
Lâm Nhất quát to một tiếng, đột nhiên lôi quang bùng nổ khắp người hắn, đi cùng tiếng rồng ngâm cổ xưa là một quyền được tung ra.
Thánh âm như sấm, phong vân tịnh khởi!
Phụt!
Lôi âm vang dội ẩn chứa trong một quyền mà Lâm Nhất vừa đánh ra. Ba người vừa vội lui về sau còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lôi âm khủng bố kia thẩm thấu vào cơ thể, bên tai không ngừng vang lên tiếng “ông ông”, trong đầu cứ như có ngũ lôi oanh đỉnh.
Cả ba đồng loạt phun ra máu tươi.
Bịch!
Giữa không trung, sắc mặt ba người tái nhợt, thoáng chốc, cả ba rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Cả đám lồm cồm bò dậy, trong mắt lộ rõ không dám tin.
“Đáng chết!”
Trong ba người, thực lực yếu nhất là Lãnh bảo chủ. Ông ta lau khô vết máu ở khóe miệng, ánh mắt khi nhìn Lâm Nhất lộ rõ sự phức tạp và hối hận.
Sớm biết thực lực Lâm Nhất mạnh như vậy, dù có cho một trăm lá gan, ông ta cũng không dám cho hắn gia nhập đội ngũ.
Lúc đó ông ta chỉ nghĩ một khi hết giá trị lợi dụng, bất kỳ lúc nào cũng có thể dễ dàng bóp chết đối phương. Nhưng hiện tại, bọn họ dùng ba đánh một mà còn bị tên nhóc này bức cho thê thảm như vậy, ông ta chợt cảm thấy suy nghĩ của mình lúc trước thật nực cười.
“Rốt cuộc tên nhóc này đã làm như thế nào… Chỉ dùng thân thể để phòng ngự lại có thể sánh với giáp Viêm Long của ta”.
So với Lãnh bảo chủ, sâu trong mắt Huyết Lang lại lóe lên tia hoảng sợ.
Nếu nói về phòng ngự thì hắn ta và thiếu niên kia không hề chênh lệch, thậm chí bản thân còn mạnh hơn một chút, nhưng vừa nghĩ đến việc đối phương chỉ dựa vào thân thể mà đã làm được như vậy, bỗng dưng hắn ta cảm thấy da đầu tê rần.
“Đáng giận, tên nhóc này…”
Phong Vô Hận nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, trên khuôn mặt tái nhợt khó giấu nổi sát ý, nhưng hết lần này đến lần khác, ông ta lại không dám bước lên trước một bước.
Vừa rồi ba người đều dùng sát chiêu, có thể nói dù là cao thủ cảnh giới Âm Dương thì cũng phải cẩn trọng một phen. Nhưng Lâm Nhất lại hoàn toàn dùng thân thể để ngăn cản.
Lâm Nhất thu quyền mà đứng, hắn lạnh lùng liếc nhìn ba người một lượt rồi nói: “Thả nàng!”
Ánh mắt hắn hướng về phía Lãnh Hương Vân, giọng hắn vô cùng lạnh lùng và cực kỳ kiên quyết.
Sắc mặt ba người Lãnh bảo chủ lập tức thay đổi, bọn họ kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nhất. Hai gã bảo chủ đang khống chế Lãnh Hương Vân không dám tự tiện hành động, bèn nhìn về phía Lãnh bảo chủ.
“Tên nhóc kia, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Phong Vô Hận thăm dò: “Muốn huyết tế nàng ta để độc chiếm Phệ Huyết Ma Điển à? Không thể nào!”
Thái độ của ông ta cực kỳ cứng rắn, cách đó không xa, Huyết Lang và Lãnh bảo chủ cũng hung hăng trừng Lâm Nhất.
Sắc mặt Lãnh Hương Vân thay đổi, môi run run… ngay cả cha ruột đã nuôi dưỡng nàng ta nhiều năm như vậy còn không tin được thì sao có thể tin một thiếu niên xa lạ chứ…
Tuy nói thế nhưng từ tận đáy lòng, nàng ta vẫn ôm một chút hi vọng với Lâm Nhất. Thiếu niên này không giống những người khác. Lãnh Hương Vân ngước đôi mắt ngập nước nhìn về phía Lâm Nhất.
“Huyết tế?”
Lâm Nhất nhìn tế đàn nằm ở cuối đại điện, rồi lại nhìn Lãnh Hương Vân đang bị khống chế.
Rồi hắn lại nhớ đến thân thể thuần âm mà Phong Vô Hận nói, ngẫm nghĩ một chút liền hiểu rõ căn nguyên mọi việc.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Nhất bỗng trở nên lạnh lẽo.
Đã sớm nghe nói tà tu điên cuồng, nhưng hôm nay mới chính thức nhìn thấy. Lãnh Hương Vân bất quá chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi mà thôi, đám người này lại quyết định hiến tế nàng ta chỉ vì Phệ Huyết Ma Điển, đúng là không có ngôn từ nào để hình dung sự điên rồ của bọn họ.
“Ta muốn làm gì… không cần phải nói với các ngươi, thả nàng ta!”
Lâm Nhất sầm mặt, nhìn chằm chằm vào hai gã bảo chủ đang khống chế Lãnh Hương Vân. Một luồng kiếm ý sắc bén và ác liệt lập tức bao phủ hai người kia.
Bọn họ chợt gánh lấy áp lực nặng nề, đối mặt với ánh mắt của hắn, hai người có cảm giác như có một thanh kiếm sắc bén đang treo lủng lẳng trên đỉnh đầu mình.
“Muốn độc chiếm Phệ Huyết Ma Điển sao? Nằm mơ!”
Lãnh bảo chủ nghiến răng nghiến lợi, ông ta đã vất vả nuôi dưỡng Lãnh Hương Vân hơn mười năm chính là vì thời khắc này, sao có thể dễ dàng tặng cho Lâm Nhất được?
“E là không phải do ông quyết định!”
Lâm Nhất nhíu mày, kim quang toàn thân bùng lên, kế đó, hắn bước lên một bước, giữa không trung xuất hiện bảy tàn ảnh.
Mỗi một tàn ảnh đều vung quyền, đợi đến khi bảy tàn ảnh xếp chồng lên nhau, bảy quyền tụ lại. Lôi quang bùng nổ, Lâm Nhất hung hăng tung quyền.
Rầm!
Người bên trái còn chưa thấy rõ động tác của Lâm Nhất thì đã bị đánh bay.
Ù ù!