“Bạch Lê Hiên vẫn chưa xuất quan sao?”
Nhắc tới Bạch Lê Hiên, trong đầu Lâm Nhất lại nhớ đến một số chuyện.
Ở khu di tích thượng cổ Thanh Dương Giới, vì Nguyệt Vì Vì mà hắn với hắn ta nảy sinh xung đột, thậm chí còn suýt chết trong tay đối phương.
Tứ đại tông môn siêu nhiên của đế quốc, Lâm Nhất không chọn nơi khác mà chỉ chọn Lăng Tiêu Kiếm Các.
Chính vì Bạch Lê Hiên, hắn không muốn sống trong nỗi sợ hãi và cái bóng của người này, nên đã lựa chọn cách đối đầu trực diện.
Nhưng không ngờ hắn nhập môn nửa năm, đối phương vẫn đang bế quan.
“Chưa. Với tính của hắn thì cả đời không xuất quan, hoặc khi xuất quan thì chắc chắn đã đạt đến Thánh thể Tiên Thiên”.
Trên gương mặt xinh đẹp của Hân Nghiên thoáng qua vẻ thận trọng hiếm gặp.
Lâm Nhất suy nghĩ một chút, trầm giọng đáp: “Sư tỷ giao đấu với người này chưa?”
“Năm đó sau khi hắn lấy Tiên Thiên thất khiếu lọt vào bảng Địa thì liên tục tìm người để khiêu chiến, liên tục giành chiến thắng, cuối cùng bại trong tay ta. Trận chiến đó để lại ấn tượng rất sâu trong lòng ta, ta chưa bao giờ nghĩ rằng cảnh giới Tiên Thiên lại có thể có thực lực đáng sợ đến vậy”.
Nhớ lại chuyện cũ năm đó, Hân Nghiên gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị.
Còn có chuyện này?
Lâm Nhất không ngờ Hân Nghiên sư tỷ và Bạch Lê Hiên đã từng giao đấu.
“Hình như tiểu sư đệ rất có hứng thú với Bạch Lê Hiên nhỉ?”
Hân Nghiên nghiêng đầu, mặt đẹp như hoa câu hồn đoạt phách, nở nụ cười nhìn Lâm Nhất.
“Cũng bình thường thôi”.
Lòng Lâm Nhất lay động, dù hắn kiên định nhưng trước sức hấp dẫn của Hân Nghiên sư tỷ, hắn vẫn thấy áp lực như núi.
Thấy Lâm Nhất lúng túng, Hân Nghiên bật cười, khẽ nói: “Không trêu ngươi nữa, cuộc chiến đồng minh lần này ta vốn định để ngươi tham gia, nhưng lần này Phượng Linh đã kêu, gây ra động tĩnh quá lớn. Nếu ngươi tham gia thì mười hạng đầu bảng Nhân chắc chắn sẽ nhằm vào ngươi. Trong cuộc chiến đồng minh, phân thắng bại cũng là quyết định sinh tử. Hằng năm có không ít đệ tử chết trong cuộc chiến này, có thể gọi là trận đấu Tu La”.
“Cụ thể thế nào tiểu sư đệ tự cân nhắc, với thiên phú của ngươi không cần phải mạo hiểm. Phần thưởng trong cuộc chiến đồng minh cũng chưa chắc đã nhiều hơn thu hoạch lần này của ngươi”.
Một nghìn ba trăm viên linh ngọc nhị phẩm, lần này Lâm Nhất đã gom hết số linh ngọc nhị phẩm vốn để chia cho mấy người về tay mình.
Thu hoạch lớn đến mức Hân Nghiên cũng hâm mộ.
Lâm Nhất lắc đầu: “Ta không cần cân nhắc, ai tốt với ta, ta sẽ tốt với người đó. Sư tỷ không bạc đãi ta, ta không có lý do gì để từ chối”.
Hắn dứt lời, Hân Nghiên nhất thời không nói nên lời, sợi dây mỏng manh yếu ớt trong lòng dường như bị gảy nhẹ.
Trong đôi mắt hạnh dường như có thêm một làn hơi nước.
Thiếu niên trước mặt vẫn như lúc mới vào Đế Đô, tấm lòng son chưa bao giờ thay đổi. Cho dù chuông cổ nghìn năm Phượng Linh Vân Tiêu đã vang lên khắp Tần Thiên vì hắn.
Hắn vẫn đơn thuần như vậy, không tự mãn hay đắc ý.
Nhắc tới Bạch Lê Hiên, trong đầu Lâm Nhất lại nhớ đến một số chuyện.
Ở khu di tích thượng cổ Thanh Dương Giới, vì Nguyệt Vì Vì mà hắn với hắn ta nảy sinh xung đột, thậm chí còn suýt chết trong tay đối phương.
Tứ đại tông môn siêu nhiên của đế quốc, Lâm Nhất không chọn nơi khác mà chỉ chọn Lăng Tiêu Kiếm Các.
Chính vì Bạch Lê Hiên, hắn không muốn sống trong nỗi sợ hãi và cái bóng của người này, nên đã lựa chọn cách đối đầu trực diện.
Nhưng không ngờ hắn nhập môn nửa năm, đối phương vẫn đang bế quan.
“Chưa. Với tính của hắn thì cả đời không xuất quan, hoặc khi xuất quan thì chắc chắn đã đạt đến Thánh thể Tiên Thiên”.
Trên gương mặt xinh đẹp của Hân Nghiên thoáng qua vẻ thận trọng hiếm gặp.
Lâm Nhất suy nghĩ một chút, trầm giọng đáp: “Sư tỷ giao đấu với người này chưa?”
“Năm đó sau khi hắn lấy Tiên Thiên thất khiếu lọt vào bảng Địa thì liên tục tìm người để khiêu chiến, liên tục giành chiến thắng, cuối cùng bại trong tay ta. Trận chiến đó để lại ấn tượng rất sâu trong lòng ta, ta chưa bao giờ nghĩ rằng cảnh giới Tiên Thiên lại có thể có thực lực đáng sợ đến vậy”.
Nhớ lại chuyện cũ năm đó, Hân Nghiên gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị.
Còn có chuyện này?
Lâm Nhất không ngờ Hân Nghiên sư tỷ và Bạch Lê Hiên đã từng giao đấu.
“Hình như tiểu sư đệ rất có hứng thú với Bạch Lê Hiên nhỉ?”
Hân Nghiên nghiêng đầu, mặt đẹp như hoa câu hồn đoạt phách, nở nụ cười nhìn Lâm Nhất.
“Cũng bình thường thôi”.
Lòng Lâm Nhất lay động, dù hắn kiên định nhưng trước sức hấp dẫn của Hân Nghiên sư tỷ, hắn vẫn thấy áp lực như núi.
Thấy Lâm Nhất lúng túng, Hân Nghiên bật cười, khẽ nói: “Không trêu ngươi nữa, cuộc chiến đồng minh lần này ta vốn định để ngươi tham gia, nhưng lần này Phượng Linh đã kêu, gây ra động tĩnh quá lớn. Nếu ngươi tham gia thì mười hạng đầu bảng Nhân chắc chắn sẽ nhằm vào ngươi. Trong cuộc chiến đồng minh, phân thắng bại cũng là quyết định sinh tử. Hằng năm có không ít đệ tử chết trong cuộc chiến này, có thể gọi là trận đấu Tu La”.
“Cụ thể thế nào tiểu sư đệ tự cân nhắc, với thiên phú của ngươi không cần phải mạo hiểm. Phần thưởng trong cuộc chiến đồng minh cũng chưa chắc đã nhiều hơn thu hoạch lần này của ngươi”.
Một nghìn ba trăm viên linh ngọc nhị phẩm, lần này Lâm Nhất đã gom hết số linh ngọc nhị phẩm vốn để chia cho mấy người về tay mình.
Thu hoạch lớn đến mức Hân Nghiên cũng hâm mộ.
Lâm Nhất lắc đầu: “Ta không cần cân nhắc, ai tốt với ta, ta sẽ tốt với người đó. Sư tỷ không bạc đãi ta, ta không có lý do gì để từ chối”.
Hắn dứt lời, Hân Nghiên nhất thời không nói nên lời, sợi dây mỏng manh yếu ớt trong lòng dường như bị gảy nhẹ.
Trong đôi mắt hạnh dường như có thêm một làn hơi nước.
Thiếu niên trước mặt vẫn như lúc mới vào Đế Đô, tấm lòng son chưa bao giờ thay đổi. Cho dù chuông cổ nghìn năm Phượng Linh Vân Tiêu đã vang lên khắp Tần Thiên vì hắn.
Hắn vẫn đơn thuần như vậy, không tự mãn hay đắc ý.