*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỷ Vân lập tức như bị sét đánh, chỉ cảm thấy ngực mình tức tức, hé miệng nôn ra một ngụm máu tươi.
Có luồng kiếm ý mạnh mẽ như ngọn núi áp xuống.
Mặc kệ ông ta có giãy giụa thế nào cũng chẳng thấm vào đâu, chấp sự Huyền Dương Điện kiêu ngạo vênh váo, trước mặt tất cả mọi người quỳ rạp xuống.
“Kiếm Thập Tam!”
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng tất cả mọi người ở Long Môn đều run rẩy, thực lực của ông lão này mạnh quá, hầu như đã lật đổ ấn tượng trong lòng của bọn họ.
“Tiền bối, rốt cuộc là vị cao nhân nào? Nếu như vãn bối vừa rồi nói năng vô lễ, còn mong thứ tội… nhưng ta rốt cuộc cũng là chấp sự của Huyền Dương Điện, đừng quá đáng quá!”
Kỷ Vân quỳ trên nền đất, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ.
Trong lúc nói chuyện hoàn toàn không hề có vẻ uy phong và ngông cuồng lúc trước.
“Vả miệng”.
Vẻ mặt Thập Tam Gia lạnh lùng, từ xa vung một cái tát qua, nghe bốp một tiếng, Kỷ Vân bị tát hộc máu ngay tại trận.
Ông ta nhìn cũng chưa nhìn đối phương, ánh mắt hướng thẳng về phía Tần vương, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thánh sử còn chưa xuất hiện, Tần vương như ngươi có tư cách gì mà liên kết với Huyền Dương Điện xử lý Lâm Nhất?”
Tần vương lạnh lùng đáp: “Long Môn tranh tài là Long Môn tranh tài, nhưng việc riêng của Đại Tần ta thì Thánh sử cũng không quản được. Thánh sử nếu như chưa xuất hiện ngăn cản, rõ ràng là cũng ngầm đồng ý việc này do ta xử lý, cái chết của Tần Vũ, Lâm Nhất buộc phải trả giá!”
“Vậy thì ngươi cứ việc ra tay xem!”
Thập Tam Gia nhướn mày lạnh lùng nhìn lại, trầm giọng quát.
Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên giương cung bạt kiếm, so với cuộc đọ sức lúc nãy với Kỷ Vân càng đáng sợ hơn rất nhiều.
Đây là hai kẻ mạnh thuộc cảnh giới Thiên Phách đang giao tranh.
Tất cả mọi người bỗng trở nên vô cùng căng thẳng, ai cũng không dám chắc, Thập Tam Gia và Tần vương giao đấu với nhau.
Với thực lực của bọn họ không biết có thể thoát được khỏi dư âm trong cuộc chiến của hai người không.
“Người đã chết không thể sống lại, phụ vương nếu như vì một người đã chết do gieo gió gặt bão mà đại khai sát giới, bỏ mặc người dân Đại Tần thì vương vị này cũng không cần thiết phải tiếp tục ngồi nữa”.
Đúng vào lúc Thập Tam Gia và Tần vương đối đầu nhau đến mức nếu không xử lý thoả đáng thì sẽ để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Trong quảng trường Long Môn, bỗng nhiên có một âm thanh lành lạnh cao ngạo tựa nhự âm thanh tuyết tan nhỏ xuống trên đỉnh núi tuyết.
Âm thanh lành lạnh vang vọng bên tai tất cả mọi người.
So với giọng điệu tang thương mà bá đạo của Thập Tam Gia, giọng nói này bớt đi chút nặng nề, nhưng cảm giác chấn động từ sâu trong lòng mọi người mà nó tạo ra chỉ có hơn chứ không kém.
Giọng nói này, mọi người đã quá quen thuộc.
Từ khi Long Môn tranh tài bắt đầu đến nay, bọn họ đã từng được nghe rất nhiều lần rồi, trừ công chúa Phượng Hoa của Đại Tần ra thì chẳng thể có người thứ hai.
Người đã chết không thể sống lại, phụ vương nếu như vì một người đã chết do gieo gió gặt bão mà đại khai sát giới, bỏ mặc người dân Đại Tần thì vương vị này cũng không cần thiết phải tiếp tục ngồi nữa.
Kỷ Vân lập tức như bị sét đánh, chỉ cảm thấy ngực mình tức tức, hé miệng nôn ra một ngụm máu tươi.
Có luồng kiếm ý mạnh mẽ như ngọn núi áp xuống.
Mặc kệ ông ta có giãy giụa thế nào cũng chẳng thấm vào đâu, chấp sự Huyền Dương Điện kiêu ngạo vênh váo, trước mặt tất cả mọi người quỳ rạp xuống.
“Kiếm Thập Tam!”
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng tất cả mọi người ở Long Môn đều run rẩy, thực lực của ông lão này mạnh quá, hầu như đã lật đổ ấn tượng trong lòng của bọn họ.
“Tiền bối, rốt cuộc là vị cao nhân nào? Nếu như vãn bối vừa rồi nói năng vô lễ, còn mong thứ tội… nhưng ta rốt cuộc cũng là chấp sự của Huyền Dương Điện, đừng quá đáng quá!”
Kỷ Vân quỳ trên nền đất, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ.
Trong lúc nói chuyện hoàn toàn không hề có vẻ uy phong và ngông cuồng lúc trước.
“Vả miệng”.
Vẻ mặt Thập Tam Gia lạnh lùng, từ xa vung một cái tát qua, nghe bốp một tiếng, Kỷ Vân bị tát hộc máu ngay tại trận.
Ông ta nhìn cũng chưa nhìn đối phương, ánh mắt hướng thẳng về phía Tần vương, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thánh sử còn chưa xuất hiện, Tần vương như ngươi có tư cách gì mà liên kết với Huyền Dương Điện xử lý Lâm Nhất?”
Tần vương lạnh lùng đáp: “Long Môn tranh tài là Long Môn tranh tài, nhưng việc riêng của Đại Tần ta thì Thánh sử cũng không quản được. Thánh sử nếu như chưa xuất hiện ngăn cản, rõ ràng là cũng ngầm đồng ý việc này do ta xử lý, cái chết của Tần Vũ, Lâm Nhất buộc phải trả giá!”
“Vậy thì ngươi cứ việc ra tay xem!”
Thập Tam Gia nhướn mày lạnh lùng nhìn lại, trầm giọng quát.
Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên giương cung bạt kiếm, so với cuộc đọ sức lúc nãy với Kỷ Vân càng đáng sợ hơn rất nhiều.
Đây là hai kẻ mạnh thuộc cảnh giới Thiên Phách đang giao tranh.
Tất cả mọi người bỗng trở nên vô cùng căng thẳng, ai cũng không dám chắc, Thập Tam Gia và Tần vương giao đấu với nhau.
Với thực lực của bọn họ không biết có thể thoát được khỏi dư âm trong cuộc chiến của hai người không.
“Người đã chết không thể sống lại, phụ vương nếu như vì một người đã chết do gieo gió gặt bão mà đại khai sát giới, bỏ mặc người dân Đại Tần thì vương vị này cũng không cần thiết phải tiếp tục ngồi nữa”.
Đúng vào lúc Thập Tam Gia và Tần vương đối đầu nhau đến mức nếu không xử lý thoả đáng thì sẽ để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Trong quảng trường Long Môn, bỗng nhiên có một âm thanh lành lạnh cao ngạo tựa nhự âm thanh tuyết tan nhỏ xuống trên đỉnh núi tuyết.
Âm thanh lành lạnh vang vọng bên tai tất cả mọi người.
So với giọng điệu tang thương mà bá đạo của Thập Tam Gia, giọng nói này bớt đi chút nặng nề, nhưng cảm giác chấn động từ sâu trong lòng mọi người mà nó tạo ra chỉ có hơn chứ không kém.
Giọng nói này, mọi người đã quá quen thuộc.
Từ khi Long Môn tranh tài bắt đầu đến nay, bọn họ đã từng được nghe rất nhiều lần rồi, trừ công chúa Phượng Hoa của Đại Tần ra thì chẳng thể có người thứ hai.
Người đã chết không thể sống lại, phụ vương nếu như vì một người đã chết do gieo gió gặt bão mà đại khai sát giới, bỏ mặc người dân Đại Tần thì vương vị này cũng không cần thiết phải tiếp tục ngồi nữa.