Lâm Nhất thầm ngạc nhiên, hắn nhớ trong túi trữ vật của mình có một chiếc hồ lô tàng kiếm.
Hắn chưa thể điều khiển một cách suôn sẻ hẳn là vì lý do này.
“Có lẽ ngươi cảm thấy trình độ Linh văn của mình cũng tạm ổn, nhưng trên thực thế Huyền sư tam phẩm chỉ mới là nhập môn thôi. Dưới tam phẩm đều là mò mẫm lung tung, không thể chân chính nắm giữ sức hấp dẫn của Linh văn. Ngươi có thiên phú rất cao, cơ sở cũng không quá kém. Nếu ngươi đồng ý ở chỗ ta tu hành nửa tháng, nói không chừng có thể chạm đến ngưỡng cửa của Huyền sư tam phẩm”.
Mặc Linh nhìn Lâm Nhất, đôi mắt tựa nước mùa thu long lanh như có sóng gợn, trông rất quyền rũ.
“Ngươi đến thư viện Thiên Phủ cũng vì bí mật của Linh văn, sao nào, ta sẵn sàng dạy ngươi mà ngươi lại nhát gan thế à? Công tử Táng Hoa, đây đâu phải tính cách của ngươi”.
Thấy Lâm Nhất không trả lời, Mặc Linh khẽ nhướng mày, cười bảo.
Vẻ mặt khiêu khích của nữ nhân này tràn đầy khinh thường, có lẽ bất cứ nam nhân nào ở trước mặt nàng ta cũng sẽ không chịu được kích thích.
Tim Lâm Nhất đập thình thịch mấy lần, một lát sau hắn mới cười bất đắc dĩ: “Cô thắng, xét về tình và lý thì có vẻ ta cũng không có lí do từ chối”.
“Tốt lắm, bắt đầu từ bây giờ ta sẽ dạy ngươi nửa tháng. Trừ phi ngươi có thể đánh bại ta, nếu không thì không được phép từ bỏ giữa chừng”.
Mặc Linh lạnh mặt, nói với vẻ mặt nghiêm túc, trong lời nói ẩn chứa sự kiên quyết.
Lâm Nhất sờ mũi, cảm thấy như mình đã lên phải thuyền giặc.
Đến đâu thì hay đến đó.
Nếu đã đồng ý thì không cần yêu cầu quá nhiều, thiếu niên bèn hỏi: “Phải bắt đầu từ đâu?”
“Bắt đầu từ Linh văn đi. Số Linh văn nhị phẩm mà ngươi nắm giữ quá ít. Linh văn nhị phẩm bảy thuộc tính kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, băng, lôi đều phải nắm giữ mỗi thuộc tính ít nhất một trăm loại mới được. Nắm giữ mà ta nói không chỉ đơn giản là vẽ được, tốt nhất ngươi nên chuẩn bị tâm lí”.
Thấy Lâm Nhất có vẻ thoải mái, Mặc Linh nhấn mạnh để nhắc nhở đối phương.
Ban đầu Lâm Nhất không để ý lắm, hắn đã gặp là không quên, Linh văn nhị phẩm gần như chỉ cần nhìn lướt qua là có thể vẽ một cách dễ dàng.
Nhưng sau khi thật sự bắt đầu, hắn mới thầm than khổ.
Mặc Linh dạy hắn một trăm loại Linh văn nhị phẩm, mỗi loại Linh văn đều yêu cầu hắn vẽ một trăm lần, hơn nữa phải hoàn thành trong một buổi sáng.
Nói cách khác, trong vòng một buổi sáng, hắn phải vẽ một vạn loại Linh văn mới được.
Không chỉ có tay không ngừng mà đầu óc cũng không thể nghỉ.
Vẽ Linh văn cũng là một việc khá quan trọng, cần phải tập trung cao độ.
Mỗi lần vẽ một loại Linh văn sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, một vạn loại Linh văn tiêu hao đến mức nào? Quả thật không dám tưởng tượng.
Lâm Nhất vừa vẽ xong một nghìn loại Linh văn đã cảm thấy đầu sắp nổ tung.
Đôi mắt hắn tràn đầy tơ máu, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hoàn toàn mơ hồ.
Các mẫu Linh văn hắn vẽ bắt đầu xuất hiện lỗi nghiêm trọng, cách hạ bút không ổn định, không thể liền mạch như lúc đầu.
Trong giây lát, hắn đã lãng phí rất nhiều cuộn tranh, trang giấy rách rải rác khắp nơi.
Sân rộng trong điện Túc Vân cực kì bừa bộn.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống, buổi trưa đã sắp trôi qua.
Hắn chưa thể điều khiển một cách suôn sẻ hẳn là vì lý do này.
“Có lẽ ngươi cảm thấy trình độ Linh văn của mình cũng tạm ổn, nhưng trên thực thế Huyền sư tam phẩm chỉ mới là nhập môn thôi. Dưới tam phẩm đều là mò mẫm lung tung, không thể chân chính nắm giữ sức hấp dẫn của Linh văn. Ngươi có thiên phú rất cao, cơ sở cũng không quá kém. Nếu ngươi đồng ý ở chỗ ta tu hành nửa tháng, nói không chừng có thể chạm đến ngưỡng cửa của Huyền sư tam phẩm”.
Mặc Linh nhìn Lâm Nhất, đôi mắt tựa nước mùa thu long lanh như có sóng gợn, trông rất quyền rũ.
“Ngươi đến thư viện Thiên Phủ cũng vì bí mật của Linh văn, sao nào, ta sẵn sàng dạy ngươi mà ngươi lại nhát gan thế à? Công tử Táng Hoa, đây đâu phải tính cách của ngươi”.
Thấy Lâm Nhất không trả lời, Mặc Linh khẽ nhướng mày, cười bảo.
Vẻ mặt khiêu khích của nữ nhân này tràn đầy khinh thường, có lẽ bất cứ nam nhân nào ở trước mặt nàng ta cũng sẽ không chịu được kích thích.
Tim Lâm Nhất đập thình thịch mấy lần, một lát sau hắn mới cười bất đắc dĩ: “Cô thắng, xét về tình và lý thì có vẻ ta cũng không có lí do từ chối”.
“Tốt lắm, bắt đầu từ bây giờ ta sẽ dạy ngươi nửa tháng. Trừ phi ngươi có thể đánh bại ta, nếu không thì không được phép từ bỏ giữa chừng”.
Mặc Linh lạnh mặt, nói với vẻ mặt nghiêm túc, trong lời nói ẩn chứa sự kiên quyết.
Lâm Nhất sờ mũi, cảm thấy như mình đã lên phải thuyền giặc.
Đến đâu thì hay đến đó.
Nếu đã đồng ý thì không cần yêu cầu quá nhiều, thiếu niên bèn hỏi: “Phải bắt đầu từ đâu?”
“Bắt đầu từ Linh văn đi. Số Linh văn nhị phẩm mà ngươi nắm giữ quá ít. Linh văn nhị phẩm bảy thuộc tính kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, băng, lôi đều phải nắm giữ mỗi thuộc tính ít nhất một trăm loại mới được. Nắm giữ mà ta nói không chỉ đơn giản là vẽ được, tốt nhất ngươi nên chuẩn bị tâm lí”.
Thấy Lâm Nhất có vẻ thoải mái, Mặc Linh nhấn mạnh để nhắc nhở đối phương.
Ban đầu Lâm Nhất không để ý lắm, hắn đã gặp là không quên, Linh văn nhị phẩm gần như chỉ cần nhìn lướt qua là có thể vẽ một cách dễ dàng.
Nhưng sau khi thật sự bắt đầu, hắn mới thầm than khổ.
Mặc Linh dạy hắn một trăm loại Linh văn nhị phẩm, mỗi loại Linh văn đều yêu cầu hắn vẽ một trăm lần, hơn nữa phải hoàn thành trong một buổi sáng.
Nói cách khác, trong vòng một buổi sáng, hắn phải vẽ một vạn loại Linh văn mới được.
Không chỉ có tay không ngừng mà đầu óc cũng không thể nghỉ.
Vẽ Linh văn cũng là một việc khá quan trọng, cần phải tập trung cao độ.
Mỗi lần vẽ một loại Linh văn sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, một vạn loại Linh văn tiêu hao đến mức nào? Quả thật không dám tưởng tượng.
Lâm Nhất vừa vẽ xong một nghìn loại Linh văn đã cảm thấy đầu sắp nổ tung.
Đôi mắt hắn tràn đầy tơ máu, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hoàn toàn mơ hồ.
Các mẫu Linh văn hắn vẽ bắt đầu xuất hiện lỗi nghiêm trọng, cách hạ bút không ổn định, không thể liền mạch như lúc đầu.
Trong giây lát, hắn đã lãng phí rất nhiều cuộn tranh, trang giấy rách rải rác khắp nơi.
Sân rộng trong điện Túc Vân cực kì bừa bộn.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống, buổi trưa đã sắp trôi qua.