May mà tu vi của hắn đã thăng cấp lên Huyền Võ tầng chín, có thể chịu được áp lực từ chân nguyên của đối phương.
“Lâm Nhất, ta muốn có thanh kiếm này”.
Thủy Vô Ngân không chút cảm xúc, đã đến một bước này thì cũng chẳng cần mặt trái mặt phải làm gì.
Ngoại trừ bản thân thì tất cả đều là kẻ địch.
“Đưa ngươi ư? Vì sao chứ, dù là Tư Tuyết Y của Ma Nguyệt Sơn Trang ở đây thì cũng đừng hòng giành với ta”.
Lâm Nhất không chút yếu thế, hắn không có ý định nhượng bộ.
“Lâm Nhất, trên suốt chặng đường này, không biết ngươi đã chuốc oán với bao nhiêu cao thủ rồi nhỉ? Mèo chó bình thường thì không cần kể đến, Mộ Tu Hàn bị ngươi ngăn bên ngoài bảo điện, Bạch Nhạc bị ngươi đâm một kiếm, suýt nữa bỏ mạng. Ngươi có chắc muốn đối địch với ta không? Lại nói, ngươi đã có được đan Càn Khôn Âm Dương, xem như thu hoạch cũng không nhỏ”.
Thủy Vô Ngân nói rất dễ nghe, ý đồ muốn khuyên đối phương từ bỏ.
“Như lời ngươi nói, ta đã đắc tội nhiều người như thế, nhiều thêm một người nữa thì có làm sao?”
Chỉ nói mấy câu đã muốn đuổi mình đi, Thuỷ Vô Ngân này hơi ngây thơ rồi.
“Ta biết ngay ngươi sẽ không ngoan ngoãn rút lui như thế mà, nếu đã vậy thì chịu thua đi!”
Soạt!
Thuỷ Vô Ngân khép quạt xếp trong tay lại rồi tiến lên một bước, dừng lại trước mặt Lâm Nhất.
Yên Vân Chưởng!
Thân thể hắn ta nguy nga như núi, không chút dao động, chân nguyên tựa như mây mù lượn lờ. Khi hắn ta giơ tay, chưởng mang màu xám trắng ngưng tụ rồi đánh thẳng xuống.
Phá!
Nét mặt Lâm Nhất vô cùng lạnh lẽo, hắn chắp tay thành kiếm chỉ tới, đánh vào điểm sơ hở của chưởng mang màu xám trắng kia.
Âm thanh như sắt đá vỡ vụn vang lên.
Thuỷ Vô Ngân tiến nhanh lùi cũng nhanh, dưới cái chỉ tay như kiếm này, chưởng mang của hắn ta lập tức bị chém vỡ, đồng thời bị đánh lui ra ngoài.
“Kiếm ý mạnh vậy sao!”
Thuỷ Vô Ngân nhíu mày, trong mắt lộ vẻ phức tạp. Hắn ta làm kiếm khách, cho nên có thể dễ dàng cảm nhận được kiếm ý của đối phương mạnh hơn mình rất nhiều.
Ngoài dựa vào kiếm ý, đan Càn Khôn Âm Dương cũng góp sức rất nhiều, cho nên Lâm Nhất mới có thể dùng ngón tay đánh tan Yên Vân Chưởng của mình.
Quả nhiên đúng như hắn ta dự đoán, tên này đã ăn đan Càn Khôn Âm Dương kia rồi.
Tất cả đều tại tên vô dụng Bạch Nhạc, nếu không sao đối phương có thể khó giải quyết như thế được.
Có điều hắn ta vẫn có lợi thế, dù sao đối phương cũng chỉ mới thăng cấp Huyền Võ tầng chín, tu vi không thể thâm hậu bằng hắn ta được.
“Phù Quang Lược Ảnh!”
Chẳng mấy chốc, Thuỷ Vô Ngân đã nghĩ ra cách ứng phó, người tựa như mây khói. Hắn ta lúc ẩn lúc hiện, những tia chưởng mang không đếm xuể lao về phía Lâm Nhất từ bốn phương tám hướng trên ngọn núi.
“Lâm Nhất, ta muốn có thanh kiếm này”.
Thủy Vô Ngân không chút cảm xúc, đã đến một bước này thì cũng chẳng cần mặt trái mặt phải làm gì.
Ngoại trừ bản thân thì tất cả đều là kẻ địch.
“Đưa ngươi ư? Vì sao chứ, dù là Tư Tuyết Y của Ma Nguyệt Sơn Trang ở đây thì cũng đừng hòng giành với ta”.
Lâm Nhất không chút yếu thế, hắn không có ý định nhượng bộ.
“Lâm Nhất, trên suốt chặng đường này, không biết ngươi đã chuốc oán với bao nhiêu cao thủ rồi nhỉ? Mèo chó bình thường thì không cần kể đến, Mộ Tu Hàn bị ngươi ngăn bên ngoài bảo điện, Bạch Nhạc bị ngươi đâm một kiếm, suýt nữa bỏ mạng. Ngươi có chắc muốn đối địch với ta không? Lại nói, ngươi đã có được đan Càn Khôn Âm Dương, xem như thu hoạch cũng không nhỏ”.
Thủy Vô Ngân nói rất dễ nghe, ý đồ muốn khuyên đối phương từ bỏ.
“Như lời ngươi nói, ta đã đắc tội nhiều người như thế, nhiều thêm một người nữa thì có làm sao?”
Chỉ nói mấy câu đã muốn đuổi mình đi, Thuỷ Vô Ngân này hơi ngây thơ rồi.
“Ta biết ngay ngươi sẽ không ngoan ngoãn rút lui như thế mà, nếu đã vậy thì chịu thua đi!”
Soạt!
Thuỷ Vô Ngân khép quạt xếp trong tay lại rồi tiến lên một bước, dừng lại trước mặt Lâm Nhất.
Yên Vân Chưởng!
Thân thể hắn ta nguy nga như núi, không chút dao động, chân nguyên tựa như mây mù lượn lờ. Khi hắn ta giơ tay, chưởng mang màu xám trắng ngưng tụ rồi đánh thẳng xuống.
Phá!
Nét mặt Lâm Nhất vô cùng lạnh lẽo, hắn chắp tay thành kiếm chỉ tới, đánh vào điểm sơ hở của chưởng mang màu xám trắng kia.
Âm thanh như sắt đá vỡ vụn vang lên.
Thuỷ Vô Ngân tiến nhanh lùi cũng nhanh, dưới cái chỉ tay như kiếm này, chưởng mang của hắn ta lập tức bị chém vỡ, đồng thời bị đánh lui ra ngoài.
“Kiếm ý mạnh vậy sao!”
Thuỷ Vô Ngân nhíu mày, trong mắt lộ vẻ phức tạp. Hắn ta làm kiếm khách, cho nên có thể dễ dàng cảm nhận được kiếm ý của đối phương mạnh hơn mình rất nhiều.
Ngoài dựa vào kiếm ý, đan Càn Khôn Âm Dương cũng góp sức rất nhiều, cho nên Lâm Nhất mới có thể dùng ngón tay đánh tan Yên Vân Chưởng của mình.
Quả nhiên đúng như hắn ta dự đoán, tên này đã ăn đan Càn Khôn Âm Dương kia rồi.
Tất cả đều tại tên vô dụng Bạch Nhạc, nếu không sao đối phương có thể khó giải quyết như thế được.
Có điều hắn ta vẫn có lợi thế, dù sao đối phương cũng chỉ mới thăng cấp Huyền Võ tầng chín, tu vi không thể thâm hậu bằng hắn ta được.
“Phù Quang Lược Ảnh!”
Chẳng mấy chốc, Thuỷ Vô Ngân đã nghĩ ra cách ứng phó, người tựa như mây khói. Hắn ta lúc ẩn lúc hiện, những tia chưởng mang không đếm xuể lao về phía Lâm Nhất từ bốn phương tám hướng trên ngọn núi.