*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vị trí này nằm ở dưới đỉnh mây, nơi cao nhất của cây Luyện Yêu, chỉ cần nhảy nhẹ lên là có thể xuyên qua tầng mây máu kia. Gió lớn rít gào, uy áp lớn mạnh từ phía trên, chỉ đứng đó thôi cũng đủ khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Răng rắc!
Âm thanh giòn giã thỉnh thoảng phát ra từ nhành cây họ đang đứng cũng khiến người ta nơm nớp lo sợ.
“Tiểu tử này đúng là không sợ chết”.
Trần Tử Ngọc lạnh lùng lên tiếng.
Bên trên đỉnh mây có uy áp rất mạnh, hắn ta và Sở Mộ Viêm đã tận mắt nhìn thấy mấy tên tà tu thâm tàng bất lộ bay lên hái quả Hoá Yêu bao phủ chín tia huyết quang kia, nhưng tất cả họ đều chết một cách khó hiểu.
Từng bộ xương khô không còn sự sống rơi ào ào xuống trước mặt hai người, họ nhìn mà phát khiếp, chậm chạp không dám mạo hiểm.
Họ không thể hiểu được Lâm Nhất lấy can đảm từ đâu ra.
Sau khi cướp một quả Hoá Yêu bao phủ tám tia huyết quang, hắn còn bay thẳng lên trời, xuyên qua tầng mây.
Vị trí của họ có thể nói là khá gần với Lâm Nhất, độ cao chưa tới một trăm mét, chỉ cách một tầng mây máu.
Những đám mây máu thoạt nhìn có vẻ nặng nề dưới đáy lại là làn sương máu mỏng manh trong mắt họ, ngẩng đầu nhìn xuyên qua tầng mây kia thậm chí có thể thấy rõ Lâm Nhất trên ngọn cây.
“Lâm Nhất, mau giao quả Hoá Yêu và thần thạch Tử Diệu ra đây, ngươi đã không còn đường nào để đi nữa!”
Sở Mộ Viêm cầm trường thương trong tay, chân nguyên toàn thân dao động, mái tóc dài tung bay theo gió, một cơn gió sắc bén thổi quanh người hắn ta. Trong lúc mơ hồ, cơn gió này phát ra ánh ngọc quỷ dị, chiếu sáng mỗi tấc da trên người hắn ta.
Luồng khí lạnh uốn lượn trên lòng bàn tay hắn ta, hấp thu và phóng thích sự sắc bén vô biên khiến cây trường thương màu đen trong tay hắn ta như có uy lực vô tận.
Như thể bầu trời cũng có thể xuyên thủng trong giây tiếp theo.
Đó là thương Kinh Long, bảo khí siêu phẩm được đại tông đứng đầu thành Thiên Lăng dốc hết toàn lực chế tạo, gồm tổng cộng ba cây, tông chủ một cây, trưởng lão thái thượng một cây, không ngờ một cây cuối cùng lại nằm trong tay Sở Mộ Viêm.
“Lâm Nhất, giao quả Hoá Yêu và thần thạch Tử Diệu ra đây, Trần Tử Ngọc ta sẵn sàng tiêu trừ mối thù giữa ngươi với U Nhược điện hạ”.
Trần Tử Ngọc chậm rãi lên tiếng, nói tới đây coi như là đã nhượng bộ hết sức có thể.
Thực tế là do tình thế bất đắc dĩ, Lâm Nhất đang đứng trên đỉnh mây, nơi đó là cấm địa, họ không muốn mạo hiểm xông lên đánh nhau với hắn.
Cùng lúc sđó, đám người Cổ Dương tách nhau ra, họ đứng ở những vị trí khác nhau, đằng đằng sát khí canh giữ ở tất cả vị trí Lâm Nhất sẽ nhảy xuống.
Trong nháy mắt, các thiên kiêu yêu nghiệt và tà tu hàng đầu đã bao vây chặt chẽ Lâm Nhất trên đỉnh mây.
Vị trí này nằm ở dưới đỉnh mây, nơi cao nhất của cây Luyện Yêu, chỉ cần nhảy nhẹ lên là có thể xuyên qua tầng mây máu kia. Gió lớn rít gào, uy áp lớn mạnh từ phía trên, chỉ đứng đó thôi cũng đủ khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Răng rắc!
Âm thanh giòn giã thỉnh thoảng phát ra từ nhành cây họ đang đứng cũng khiến người ta nơm nớp lo sợ.
“Tiểu tử này đúng là không sợ chết”.
Trần Tử Ngọc lạnh lùng lên tiếng.
Bên trên đỉnh mây có uy áp rất mạnh, hắn ta và Sở Mộ Viêm đã tận mắt nhìn thấy mấy tên tà tu thâm tàng bất lộ bay lên hái quả Hoá Yêu bao phủ chín tia huyết quang kia, nhưng tất cả họ đều chết một cách khó hiểu.
Từng bộ xương khô không còn sự sống rơi ào ào xuống trước mặt hai người, họ nhìn mà phát khiếp, chậm chạp không dám mạo hiểm.
Họ không thể hiểu được Lâm Nhất lấy can đảm từ đâu ra.
Sau khi cướp một quả Hoá Yêu bao phủ tám tia huyết quang, hắn còn bay thẳng lên trời, xuyên qua tầng mây.
Vị trí của họ có thể nói là khá gần với Lâm Nhất, độ cao chưa tới một trăm mét, chỉ cách một tầng mây máu.
Những đám mây máu thoạt nhìn có vẻ nặng nề dưới đáy lại là làn sương máu mỏng manh trong mắt họ, ngẩng đầu nhìn xuyên qua tầng mây kia thậm chí có thể thấy rõ Lâm Nhất trên ngọn cây.
“Lâm Nhất, mau giao quả Hoá Yêu và thần thạch Tử Diệu ra đây, ngươi đã không còn đường nào để đi nữa!”
Sở Mộ Viêm cầm trường thương trong tay, chân nguyên toàn thân dao động, mái tóc dài tung bay theo gió, một cơn gió sắc bén thổi quanh người hắn ta. Trong lúc mơ hồ, cơn gió này phát ra ánh ngọc quỷ dị, chiếu sáng mỗi tấc da trên người hắn ta.
Luồng khí lạnh uốn lượn trên lòng bàn tay hắn ta, hấp thu và phóng thích sự sắc bén vô biên khiến cây trường thương màu đen trong tay hắn ta như có uy lực vô tận.
Như thể bầu trời cũng có thể xuyên thủng trong giây tiếp theo.
Đó là thương Kinh Long, bảo khí siêu phẩm được đại tông đứng đầu thành Thiên Lăng dốc hết toàn lực chế tạo, gồm tổng cộng ba cây, tông chủ một cây, trưởng lão thái thượng một cây, không ngờ một cây cuối cùng lại nằm trong tay Sở Mộ Viêm.
“Lâm Nhất, giao quả Hoá Yêu và thần thạch Tử Diệu ra đây, Trần Tử Ngọc ta sẵn sàng tiêu trừ mối thù giữa ngươi với U Nhược điện hạ”.
Trần Tử Ngọc chậm rãi lên tiếng, nói tới đây coi như là đã nhượng bộ hết sức có thể.
Thực tế là do tình thế bất đắc dĩ, Lâm Nhất đang đứng trên đỉnh mây, nơi đó là cấm địa, họ không muốn mạo hiểm xông lên đánh nhau với hắn.
Cùng lúc sđó, đám người Cổ Dương tách nhau ra, họ đứng ở những vị trí khác nhau, đằng đằng sát khí canh giữ ở tất cả vị trí Lâm Nhất sẽ nhảy xuống.
Trong nháy mắt, các thiên kiêu yêu nghiệt và tà tu hàng đầu đã bao vây chặt chẽ Lâm Nhất trên đỉnh mây.