Thôn Thiên Quyết là bí quyết từ thời thượng cổ, chắc chắn là một môn công pháp mênh mông bể sở, không biết có bao nhiêu quyển. Cái tên khá chuẩn xác hiện nay có lẽ là Thôn Thiên Quyết.
Đại bộ phận kinh văn tàn khuyết không trọn vẹn, chỉ có thể dùng đôi câu vài lời bên trong để tiến hành hoàn thiện.
Tiền bối có thể viết lại Thôn Thiên Quyết này chắc chắn cũng là một vị đại năng ghê gớm, thực lực e cũng tương đối đáng sợ.
Về phần Nguyệt Vi Vi vì sao lại có được, đối phương không muốn nói, Lâm Nhất đương nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều.
Nắm bắt thời gian, cẩn thận lĩnh ngộ, tu luyện thành công mới là việc phải làm hiện giờ.
Điểm quan trọng của thuật này chính là dùng một môn công pháp có đặc tính thôn phệ, khiến cho con người giống như yêu thú, có thể dựa vào thôn phệ trực tiếp đạt được tịnh tiến về mặt thực lực.
Chỉ nghe giới thiệu thôi đã có thể biết được đây là một môn cấm thuật.
Dựa theo những gì Nguyệt Vi Vi nói, người hiểu được môn cấm thuật này hiện giờ đã hiếm lại càng hiếm, người có thể chân chính tu luyện thành công lại càng không nhiều.
Cho dù có tu luyện thành công cũng có rất nhiều thứ ràng buộc, không thể chân chính so sánh với Thôn Thiên Quyết thượng cổ được.
Ví dụ Lâm Nhất chỉ có thể thôn phệ âm sát và hỏa sát, bắt buộc phải có thuộc tính âm hàn mới được. Bằng không sẽ sinh ra hỗn loạn, hơi không chú ý thôi sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Thân là cấm thuật đương nhiên sẽ có tính nguy hiểm tồn tại.
Trong quá trình tu luyện, gặp phải chút ngoài ý muốn là có thể gây ra nguy hiểm đến tính mạng, vạn kiếp bất phục.
Lâm Nhất không dám có bất cứ sơ ý nào, sau khi cân nhắc kinh văn ba ngày mới bắt đầu thử tu luyện.
Xưu!
Mở lòng bàn tay ra, Tử Diên Thánh Hỏa xuất hiện trong tay, ngọn lửa tử sắc chầm chậm bốc cháy.
Thiên đạo thiệt thì nhiều mà lợi ích thì ít ỏi... người ở trên cao đè xuống, kẻ bên dưới muốn ngoi lên, kẻ dư thừa thì tổn hại, kẻ không biết đủ cũng vậy, thiên đạo tổn hại có thừa mà không bù đắp được; nhân đạo lại bằng không, tổn hại không đủ, dâng hiến có thừa. Cho nên thôn thiên để bù đắp, ban tặng coi là đạo, dung nạp trăm sông, thôn phệ vạn vật...
Niệm kinh văn Thôn Thiên Quyết trong đầu, nỗi sợ hãi khổng lồ lan tràn toàn thân.
Lâm Nhất hít sâu một hơi, chính thức dùng linh nguyên trong cơ thể để bắt đầu thôi động cấm thuật này.
Ầm!
Trên dưới toàn thân hắn đột nhiên bạo phát ra hắc quang đáng sợ, giống như hắc động vậy, thôn phệ tất cả xung quanh.
Trong huyệt động không lớn nháy mắt tối đen một mảng, duy chỉ có ngọn lửa trong lòng bàn tay hắn là đang chập chờn. Nhưng ngọn lửa này lại giống như đứa trẻ hoảng sợ vậy, liều mạng giãy dụa, không ngừng vặn vẹo.
Nỗi sợ hãi vô biên không ngừng lớn mạnh trong lòng, Lâm Nhất giống như bị đè bởi một tảng đá, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể nghẹt thở, gắt gao kiên nhẫn, cùng với Tử Diên Thánh Hỏa ngồi đấu tranh.
Cục diện giằng co, hai bên đấu trí đấu dũng khí, dây dưa với nhau.
Tử Diên Thánh Hỏa đang chờ đợi, đợi Lâm Nhất không chịu đựng được nỗi sợ hãi của Thôn Thiên Quyết sẽ chủ động bỏ cuộc.
Lâm Nhất cũng đang chờ đợi, đợi Tử Diên Thánh Hỏa giãy dụa bất lực rồi nuốt một mạch vào.
Trong lúc hắn sắp không kiên trì được nữa thì Tử Diên Thánh Hỏa trong lòng bàn tay lóe lên rồi tan biến, hoàn toàn bị bóng tối xung quanh thôn phệ.
Hổn hển!
Bóng đêm biến mất, thân thể Lâm Nhất nháy mắt bốc cháy lên, một nỗi đau đớn trí mạng thổi quét toàn thân. Da thịt tựa như trong suốt, máu tươi đang chảy trong huyết quản hóa thành tử diệm chạy dọc tán loạn toàn thân.
Nỗi đau đớn khủng bố vượt qua giới hạn mà thân thể có thể chịu được, khiến Lâm nhất nhanh chóng ngất xỉu.
"Đây là đâu?"
Lâm Nhất đi lại trong một mảng bóng tối, mờ mịt không biết làm sao, phảng phất như bị cả thế giới vứt bỏ, cảm giác vô cùng cô độc.
Thời gian ở nơi này dương như đang ngừng lại, có lẽ mảng không gian quỷ dị này căn bản không có khái niệm thời gian và không gian.
"Ta đã chết rồi sao?"
Lâm Nhất hoài nghi bản thân có phải tu luyện Thôn Thiên Quyết mà thân thể đã ngã xuống, chỉ còn lại ý thức tồn tại.
Không có ai trả lời hắn, nơi này... chính là một vùng đất chết.
Hắn chỉ có thể chậm dãi đi về phía trước không mục đích, từng bước từng bước, không ngừng đi, ý thức dần dần mơ hồ, thân ảnh dần dần tiêu tan, tựa như không bao lâu nữa hắn sẽ hóa thành một phần của bóng tối vậy.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ mười năm, có lẽ trăm năm, cũng có lẽ chỉ là một cái chớp mắt.
Khi ý thức sắp hoàn toàn trở nên mơ hồ, mỗi khi hắn muốn dừng bước chân lại thì sâu trong nội tâm luôn trào lên một tia động lực cổ vũ hắn tiếp tục đi về phía trước, có lẽ đi thêm một bước nữa là sẽ nhìn thấy ánh sáng.
Nhưng luôn phải thất vọng, luôn là bất lực.
Ầm!
Khi hắn bước thêm lần nữa, một mạt ánh sáng bỗng dưng xuất hiện, ngay sau đó cả thế giới bóng đêm rút lui như thủy triều xuống, tựa như nứt toác ra.
Một cánh cửa cổ xưa xuất hiện trong tầm mắt, trước cửa là một thân ảnh đang ngồi ngay ngắn.
Thân ảnh đó tràn ngập lực lượng vĩ đại, khiến người ta không thể nhìn thẳng vào, ông ta ngồi bên dưới phiến cửa, càng tràn ngập vẻ cổ quái hơn.
"Đã rất nhiều năm rồi không có ai có thể tới được chỗ ta".
Thân ảnh ngồi trước cửa dừng ánh mắt trên người Lâm Nhất.
Nhất thời tựa như vô sô thế giới cùng lúc chất chồng lên nhau, áp bức xuống vậy. Lâm Nhất muốn mở miệng nhưng lại phát hiện ra không thể nói được.
Nhìn bốn phía mới sợ hãi phát hiện ra, trên cánh đồng hoang vu này có vô số thi thể đang nằm trên mặt đất. Chồng chất không thể đếm được, tuổi tác khác nhau, cũng không biết đã chết bao nhiêu năm rồi.
"Gặp được cửa này cũng là có duyên với ta, ban cho ngươi một sợi lực thôn phệ, trở về đi..."
Ầm!
Lâm Nhất đột nhiên mở trừng hai mắt ra, cảnh tượng quen thuộc, con người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
"Nhất ca ca, tỉnh lại đi", Nguyệt Vi Vi cười hi hi nhìn Lâm Nhất, nhẹ giọng khẽ gọi.
Lâm Nhất hơi nhíu mày, nhìn về phía đối phương hỏi: "Trước đó ta ở nơi nào vậy? Người mà ta gặp đó là ai..."
"Nơi đó là Vô Biên Ám Giới, người mà ngươi gặp có lẽ chính là lão tổ Thôn Thiên, ông ta bị giam cầm ở nơi quỷ quái đó, vĩnh viễn không thể ra ngoài. Phàm là bí thuật do Thôn Thiên Quyết diễn hóa ra, sau khi tu luyện, đến cửa cuối cùng đều phải có được sự thừa nhận của Thôn Thiên lão tổ ở Vô Biên Ám Giới".
"Nếu như ta chết trong đó thì sao?"
"Thì nghĩa là chết thật đó".
"Nguy hiểm quá".
Đại bộ phận kinh văn tàn khuyết không trọn vẹn, chỉ có thể dùng đôi câu vài lời bên trong để tiến hành hoàn thiện.
Tiền bối có thể viết lại Thôn Thiên Quyết này chắc chắn cũng là một vị đại năng ghê gớm, thực lực e cũng tương đối đáng sợ.
Về phần Nguyệt Vi Vi vì sao lại có được, đối phương không muốn nói, Lâm Nhất đương nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều.
Nắm bắt thời gian, cẩn thận lĩnh ngộ, tu luyện thành công mới là việc phải làm hiện giờ.
Điểm quan trọng của thuật này chính là dùng một môn công pháp có đặc tính thôn phệ, khiến cho con người giống như yêu thú, có thể dựa vào thôn phệ trực tiếp đạt được tịnh tiến về mặt thực lực.
Chỉ nghe giới thiệu thôi đã có thể biết được đây là một môn cấm thuật.
Dựa theo những gì Nguyệt Vi Vi nói, người hiểu được môn cấm thuật này hiện giờ đã hiếm lại càng hiếm, người có thể chân chính tu luyện thành công lại càng không nhiều.
Cho dù có tu luyện thành công cũng có rất nhiều thứ ràng buộc, không thể chân chính so sánh với Thôn Thiên Quyết thượng cổ được.
Ví dụ Lâm Nhất chỉ có thể thôn phệ âm sát và hỏa sát, bắt buộc phải có thuộc tính âm hàn mới được. Bằng không sẽ sinh ra hỗn loạn, hơi không chú ý thôi sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Thân là cấm thuật đương nhiên sẽ có tính nguy hiểm tồn tại.
Trong quá trình tu luyện, gặp phải chút ngoài ý muốn là có thể gây ra nguy hiểm đến tính mạng, vạn kiếp bất phục.
Lâm Nhất không dám có bất cứ sơ ý nào, sau khi cân nhắc kinh văn ba ngày mới bắt đầu thử tu luyện.
Xưu!
Mở lòng bàn tay ra, Tử Diên Thánh Hỏa xuất hiện trong tay, ngọn lửa tử sắc chầm chậm bốc cháy.
Thiên đạo thiệt thì nhiều mà lợi ích thì ít ỏi... người ở trên cao đè xuống, kẻ bên dưới muốn ngoi lên, kẻ dư thừa thì tổn hại, kẻ không biết đủ cũng vậy, thiên đạo tổn hại có thừa mà không bù đắp được; nhân đạo lại bằng không, tổn hại không đủ, dâng hiến có thừa. Cho nên thôn thiên để bù đắp, ban tặng coi là đạo, dung nạp trăm sông, thôn phệ vạn vật...
Niệm kinh văn Thôn Thiên Quyết trong đầu, nỗi sợ hãi khổng lồ lan tràn toàn thân.
Lâm Nhất hít sâu một hơi, chính thức dùng linh nguyên trong cơ thể để bắt đầu thôi động cấm thuật này.
Ầm!
Trên dưới toàn thân hắn đột nhiên bạo phát ra hắc quang đáng sợ, giống như hắc động vậy, thôn phệ tất cả xung quanh.
Trong huyệt động không lớn nháy mắt tối đen một mảng, duy chỉ có ngọn lửa trong lòng bàn tay hắn là đang chập chờn. Nhưng ngọn lửa này lại giống như đứa trẻ hoảng sợ vậy, liều mạng giãy dụa, không ngừng vặn vẹo.
Nỗi sợ hãi vô biên không ngừng lớn mạnh trong lòng, Lâm Nhất giống như bị đè bởi một tảng đá, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể nghẹt thở, gắt gao kiên nhẫn, cùng với Tử Diên Thánh Hỏa ngồi đấu tranh.
Cục diện giằng co, hai bên đấu trí đấu dũng khí, dây dưa với nhau.
Tử Diên Thánh Hỏa đang chờ đợi, đợi Lâm Nhất không chịu đựng được nỗi sợ hãi của Thôn Thiên Quyết sẽ chủ động bỏ cuộc.
Lâm Nhất cũng đang chờ đợi, đợi Tử Diên Thánh Hỏa giãy dụa bất lực rồi nuốt một mạch vào.
Trong lúc hắn sắp không kiên trì được nữa thì Tử Diên Thánh Hỏa trong lòng bàn tay lóe lên rồi tan biến, hoàn toàn bị bóng tối xung quanh thôn phệ.
Hổn hển!
Bóng đêm biến mất, thân thể Lâm Nhất nháy mắt bốc cháy lên, một nỗi đau đớn trí mạng thổi quét toàn thân. Da thịt tựa như trong suốt, máu tươi đang chảy trong huyết quản hóa thành tử diệm chạy dọc tán loạn toàn thân.
Nỗi đau đớn khủng bố vượt qua giới hạn mà thân thể có thể chịu được, khiến Lâm nhất nhanh chóng ngất xỉu.
"Đây là đâu?"
Lâm Nhất đi lại trong một mảng bóng tối, mờ mịt không biết làm sao, phảng phất như bị cả thế giới vứt bỏ, cảm giác vô cùng cô độc.
Thời gian ở nơi này dương như đang ngừng lại, có lẽ mảng không gian quỷ dị này căn bản không có khái niệm thời gian và không gian.
"Ta đã chết rồi sao?"
Lâm Nhất hoài nghi bản thân có phải tu luyện Thôn Thiên Quyết mà thân thể đã ngã xuống, chỉ còn lại ý thức tồn tại.
Không có ai trả lời hắn, nơi này... chính là một vùng đất chết.
Hắn chỉ có thể chậm dãi đi về phía trước không mục đích, từng bước từng bước, không ngừng đi, ý thức dần dần mơ hồ, thân ảnh dần dần tiêu tan, tựa như không bao lâu nữa hắn sẽ hóa thành một phần của bóng tối vậy.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ mười năm, có lẽ trăm năm, cũng có lẽ chỉ là một cái chớp mắt.
Khi ý thức sắp hoàn toàn trở nên mơ hồ, mỗi khi hắn muốn dừng bước chân lại thì sâu trong nội tâm luôn trào lên một tia động lực cổ vũ hắn tiếp tục đi về phía trước, có lẽ đi thêm một bước nữa là sẽ nhìn thấy ánh sáng.
Nhưng luôn phải thất vọng, luôn là bất lực.
Ầm!
Khi hắn bước thêm lần nữa, một mạt ánh sáng bỗng dưng xuất hiện, ngay sau đó cả thế giới bóng đêm rút lui như thủy triều xuống, tựa như nứt toác ra.
Một cánh cửa cổ xưa xuất hiện trong tầm mắt, trước cửa là một thân ảnh đang ngồi ngay ngắn.
Thân ảnh đó tràn ngập lực lượng vĩ đại, khiến người ta không thể nhìn thẳng vào, ông ta ngồi bên dưới phiến cửa, càng tràn ngập vẻ cổ quái hơn.
"Đã rất nhiều năm rồi không có ai có thể tới được chỗ ta".
Thân ảnh ngồi trước cửa dừng ánh mắt trên người Lâm Nhất.
Nhất thời tựa như vô sô thế giới cùng lúc chất chồng lên nhau, áp bức xuống vậy. Lâm Nhất muốn mở miệng nhưng lại phát hiện ra không thể nói được.
Nhìn bốn phía mới sợ hãi phát hiện ra, trên cánh đồng hoang vu này có vô số thi thể đang nằm trên mặt đất. Chồng chất không thể đếm được, tuổi tác khác nhau, cũng không biết đã chết bao nhiêu năm rồi.
"Gặp được cửa này cũng là có duyên với ta, ban cho ngươi một sợi lực thôn phệ, trở về đi..."
Ầm!
Lâm Nhất đột nhiên mở trừng hai mắt ra, cảnh tượng quen thuộc, con người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
"Nhất ca ca, tỉnh lại đi", Nguyệt Vi Vi cười hi hi nhìn Lâm Nhất, nhẹ giọng khẽ gọi.
Lâm Nhất hơi nhíu mày, nhìn về phía đối phương hỏi: "Trước đó ta ở nơi nào vậy? Người mà ta gặp đó là ai..."
"Nơi đó là Vô Biên Ám Giới, người mà ngươi gặp có lẽ chính là lão tổ Thôn Thiên, ông ta bị giam cầm ở nơi quỷ quái đó, vĩnh viễn không thể ra ngoài. Phàm là bí thuật do Thôn Thiên Quyết diễn hóa ra, sau khi tu luyện, đến cửa cuối cùng đều phải có được sự thừa nhận của Thôn Thiên lão tổ ở Vô Biên Ám Giới".
"Nếu như ta chết trong đó thì sao?"
"Thì nghĩa là chết thật đó".
"Nguy hiểm quá".