*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lẽ là Kinh Lôi kiếm pháp quá kinh khủng, cũng có lẽ là uy lực của bảo binh thượng cổ dưới sự phụ trợ của kiếm ý Tiên Thiên quá mạnh mẽ, hoặc cũng có lẽ là cả hai, cho nên đám người áo đen kia không cách nào bắt được Hân Tuyệt, mãi vẫn không tìm được cơ hội vây công y.
Trái lại, phía bọn họ liên tục có người chết dưới kiếm của y.
Cục diện hiện tại vô cùng quái đản.
Ông!
Trên bầu trời đột nhiên vang tiếng nổ mạnh, một luồng kiếm ý mênh mông ập đến. Luồng kiếm ý kia khiến cho trời đất bắt đầu chấn động.
Kế đó, một luồng kiếm quang từ xa mà đến, từ trên trời bổ thẳng xuống.
Rầm rầm rầm!
Khi kiếm quang rơi xuống đất, nó bùng nổ thành tầng tầng kiếm ảnh, kiếm khí quét ngang qua, mang theo khí thế đánh đâu thắng đó, không gì sánh nổi.
Hơn mười tên áo đen dẫn đầu bị đánh trọng thương.
“Kiếm Tiêu Vân?”
Người áo đen cầm đầu nhìn thân kiếm rung trên mặt đất, trong mắt lộ vẻ hối hận, trầm giọng bảo: “Rút lui!”
Người áo đen lập tức rút đi như thuỷ triều, tất cả thành viên Kiếm Các đều rất phẫn nộ, vừa định đuổi theo.
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ”.
Lạc Phong trưởng lão trầm giọng quát để ngăn cản mọi người.
Soạt!
Trưởng lão chấp kiếm bị thương khắp cả người, từ trên không trung hạ xuống, có lẽ đã miễn cưỡng đánh lùi rắn Lôi Viêm.
“Xem xem thân phận của nhóm người này là gì!”, ông ấy sầm mặt, lạnh giọng bảo.
Lạc Phong vội vàng ra lệnh cho đệ tử tháo mặt nạ của những người này ra, nhưng sau khi tháo ra là những khuôn mặt chằng chịt vết sẹo, thoạt nhìn là vết sẹo mới, cố ý để lại trước khi ra tay.
Nhóm người Kiếm Các hít vào một hơi, đám người này thật tàn nhẫn.
Ầm!
Vẫn chưa xong, thi thể của những người áo đen đột nhiên bốc cháy.
Trong nháy mắt, trước mặt mọi người chỉ còn lại một đống tro tàn.
“Đốt Thi Hoàn? Đám người này đều là tử sĩ!”
Cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến Lạc Phong trưởng lão không kìm được hét lên.
“Có thể đào tạo nhiều tử sĩ như vậy, đế quốc Đại Tần không có bao nhiêu thế lực có thể làm được, đám người này kiểu gì cũng sẽ để lộ hiềm nghi”.
Có lẽ là Kinh Lôi kiếm pháp quá kinh khủng, cũng có lẽ là uy lực của bảo binh thượng cổ dưới sự phụ trợ của kiếm ý Tiên Thiên quá mạnh mẽ, hoặc cũng có lẽ là cả hai, cho nên đám người áo đen kia không cách nào bắt được Hân Tuyệt, mãi vẫn không tìm được cơ hội vây công y.
Trái lại, phía bọn họ liên tục có người chết dưới kiếm của y.
Cục diện hiện tại vô cùng quái đản.
Ông!
Trên bầu trời đột nhiên vang tiếng nổ mạnh, một luồng kiếm ý mênh mông ập đến. Luồng kiếm ý kia khiến cho trời đất bắt đầu chấn động.
Kế đó, một luồng kiếm quang từ xa mà đến, từ trên trời bổ thẳng xuống.
Rầm rầm rầm!
Khi kiếm quang rơi xuống đất, nó bùng nổ thành tầng tầng kiếm ảnh, kiếm khí quét ngang qua, mang theo khí thế đánh đâu thắng đó, không gì sánh nổi.
Hơn mười tên áo đen dẫn đầu bị đánh trọng thương.
“Kiếm Tiêu Vân?”
Người áo đen cầm đầu nhìn thân kiếm rung trên mặt đất, trong mắt lộ vẻ hối hận, trầm giọng bảo: “Rút lui!”
Người áo đen lập tức rút đi như thuỷ triều, tất cả thành viên Kiếm Các đều rất phẫn nộ, vừa định đuổi theo.
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ”.
Lạc Phong trưởng lão trầm giọng quát để ngăn cản mọi người.
Soạt!
Trưởng lão chấp kiếm bị thương khắp cả người, từ trên không trung hạ xuống, có lẽ đã miễn cưỡng đánh lùi rắn Lôi Viêm.
“Xem xem thân phận của nhóm người này là gì!”, ông ấy sầm mặt, lạnh giọng bảo.
Lạc Phong vội vàng ra lệnh cho đệ tử tháo mặt nạ của những người này ra, nhưng sau khi tháo ra là những khuôn mặt chằng chịt vết sẹo, thoạt nhìn là vết sẹo mới, cố ý để lại trước khi ra tay.
Nhóm người Kiếm Các hít vào một hơi, đám người này thật tàn nhẫn.
Ầm!
Vẫn chưa xong, thi thể của những người áo đen đột nhiên bốc cháy.
Trong nháy mắt, trước mặt mọi người chỉ còn lại một đống tro tàn.
“Đốt Thi Hoàn? Đám người này đều là tử sĩ!”
Cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến Lạc Phong trưởng lão không kìm được hét lên.
“Có thể đào tạo nhiều tử sĩ như vậy, đế quốc Đại Tần không có bao nhiêu thế lực có thể làm được, đám người này kiểu gì cũng sẽ để lộ hiềm nghi”.