Nghĩ đến chuyện Lâm Nhất kia có thể khiến Huyền Lôi song kiếm bị thương nặng, chém chết cả thiên tài của chiến giới thì biết hắn không dễ giải quyết như thế rồi.
Quan trọng nhất là bọn họ cũng không thích người trong chiến giới.
Người trong chiến giới ngang ngược không nói phải trái, đã nhốt bọn họ ở lại đây một khoảng thời gian rồi. Bọn họ cảm thấy rất phiền chán, trong lòng chứa đựng lửa giận ngút trời, nếu không vì thực lực chênh lệch quá xa thì bọn họ đã ra tay phản kháng từ lâu.
Bọn họ coi thiên tài hạ giới là kiến, tuỳ tiện giết chóc, hoàn toàn khinh thường.
Dù là thiên tài của Giới Vực cấp cao cũng chỉ như heo chó trong mắt bọn họ, chỉ cần phản kháng là sẽ bị áp đảo.
Trong lòng mọi người đã tích tụ lửa giận ngút trời từ lâu, ngoài những Giới Vực cấp cao đã phụ thuộc vào Chiến giới thì không có võ giả của giới vực nào muốn đứng về phía Chiến giới cả.
Sau khi tin tức Lâm Nhất giết chết thiên tài Chiến giới truyền ra ngoài, đa số mọi người sau nỗi kinh ngạc thật ra đều rất vui vẻ, đa phần là thấy khâm phục Lâm Nhất, không có sự căm thù, nếu có thể, thậm chí bọn họ đều mong Lâm Nhất có thể sống sót đi ra ngoài cao nguyên Hoàng Sa.
Dù biết hy vọng này mong manh nhưng ít nhiều gì cũng có chút chờ mong.
Cao nguyên Hoàng Sa bây giờ vốn có thể nói là rất hỗn loạn, bây giờ thiên tài Chiến giới bỏ mạng khiến mấy người này khó chịu bực bội, cũng đối xử tàn bạo với người hạ giới hơn. Thiên tài hạ giới bị kẹt lại ở nơi này ngày càng dài, sự oán hận tích luỹ cũng ngày càng tăng lên.
Trong tình thế hỗn loạn này, mâu thuẫn của hai bên cũng không ngừng tích luỹ.
Nhưng dù tình thế thay đổi thế nào, Lâm Nhất vẫn bất động như núi, bước chậm từng bước, củng cố thực lực của mình.
Lúc này hắn và Bùi Tuyết đang lẩn trốn trong một ngọn núi hoang vu.
Những ngọn núi hoang vu thế này có rất nhiều ở cao nguyên Hoàng Sa, nếu không chủ động để lộ hơi thở thì rất khó bị tìm thấy.
Bùi Tuyết đang chữa thương, Lâm Nhất thì đang học tập, tìm hiểu một vài ngọc giản. Nhưng ngọc giản này ở trong túi trữ vật của thiên tài Chiến giới, bị Lâm Nhất lấy ra.
Hắn rất hứng thú với nền tảng của Chiến giới, đặc biệt là bí thuật trồng phù văn vào trong khí hải, đây là một thủ đoạn khá đáng sợ.
Nếu không vì Lâm Nhất đã hàng phục hoa Tinh Ma trong khí hái thì đối mặt với những người này nếu so cảnh giới tu vi, có lẽ hắn sẽ bị áp đảo trong nháy mắt.
Cũng giống như mấy người La Chấn đứng đầu bảng khu vực Thương Long, xét về ý chí võ học và khả năng lĩnh ngộ công pháp của bọn họ, hoặc thiên phú võ học đều mạnh hơn đám đầy tớ của Chiến giới kia không biết bao nhiêu.
Tiếc là tu vi bị áp đảo, một khi ra tay sẽ khá thua thiệt, khá năng chiến thắng không cao.
Đương nhiên nếu liều mạng, ai chết trong tay ai vẫn chưa biết được.
Nếu không áp đảo về tu vi, với thiên phú của mấy người nhóm La Chấn, đừng nói là Huyền Lôi song kiếm, dù cả những chiến tướng kia cũng chưa chắc có thể thắng được họ.
Tiếc là không có nếu… Có lúc rất nhiều chuyện là không công bằng như thế.
“Thuật Chủng Linh!”
Lâm Nhất cầm ngọc giản trong tay, ánh mắt phát sáng, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Ban đầu bí thuật này có tên là thuật Chủng Linh, dùng bí pháp in Linh văn lên huyết ngọc, luyện hoá thành phù văn trồng vào vùng Tử Phủ của cơ thể. Lúc ở cảnh giới Tử Phủ, bọn họ đã trồng huyết ngọc xuống, kết hợp với các thiên tài đại bảo, linh dược thần đan bồi bổ, khiến huyết ngọc này không ngừng lớn lên.
Quan trọng nhất là bọn họ cũng không thích người trong chiến giới.
Người trong chiến giới ngang ngược không nói phải trái, đã nhốt bọn họ ở lại đây một khoảng thời gian rồi. Bọn họ cảm thấy rất phiền chán, trong lòng chứa đựng lửa giận ngút trời, nếu không vì thực lực chênh lệch quá xa thì bọn họ đã ra tay phản kháng từ lâu.
Bọn họ coi thiên tài hạ giới là kiến, tuỳ tiện giết chóc, hoàn toàn khinh thường.
Dù là thiên tài của Giới Vực cấp cao cũng chỉ như heo chó trong mắt bọn họ, chỉ cần phản kháng là sẽ bị áp đảo.
Trong lòng mọi người đã tích tụ lửa giận ngút trời từ lâu, ngoài những Giới Vực cấp cao đã phụ thuộc vào Chiến giới thì không có võ giả của giới vực nào muốn đứng về phía Chiến giới cả.
Sau khi tin tức Lâm Nhất giết chết thiên tài Chiến giới truyền ra ngoài, đa số mọi người sau nỗi kinh ngạc thật ra đều rất vui vẻ, đa phần là thấy khâm phục Lâm Nhất, không có sự căm thù, nếu có thể, thậm chí bọn họ đều mong Lâm Nhất có thể sống sót đi ra ngoài cao nguyên Hoàng Sa.
Dù biết hy vọng này mong manh nhưng ít nhiều gì cũng có chút chờ mong.
Cao nguyên Hoàng Sa bây giờ vốn có thể nói là rất hỗn loạn, bây giờ thiên tài Chiến giới bỏ mạng khiến mấy người này khó chịu bực bội, cũng đối xử tàn bạo với người hạ giới hơn. Thiên tài hạ giới bị kẹt lại ở nơi này ngày càng dài, sự oán hận tích luỹ cũng ngày càng tăng lên.
Trong tình thế hỗn loạn này, mâu thuẫn của hai bên cũng không ngừng tích luỹ.
Nhưng dù tình thế thay đổi thế nào, Lâm Nhất vẫn bất động như núi, bước chậm từng bước, củng cố thực lực của mình.
Lúc này hắn và Bùi Tuyết đang lẩn trốn trong một ngọn núi hoang vu.
Những ngọn núi hoang vu thế này có rất nhiều ở cao nguyên Hoàng Sa, nếu không chủ động để lộ hơi thở thì rất khó bị tìm thấy.
Bùi Tuyết đang chữa thương, Lâm Nhất thì đang học tập, tìm hiểu một vài ngọc giản. Nhưng ngọc giản này ở trong túi trữ vật của thiên tài Chiến giới, bị Lâm Nhất lấy ra.
Hắn rất hứng thú với nền tảng của Chiến giới, đặc biệt là bí thuật trồng phù văn vào trong khí hải, đây là một thủ đoạn khá đáng sợ.
Nếu không vì Lâm Nhất đã hàng phục hoa Tinh Ma trong khí hái thì đối mặt với những người này nếu so cảnh giới tu vi, có lẽ hắn sẽ bị áp đảo trong nháy mắt.
Cũng giống như mấy người La Chấn đứng đầu bảng khu vực Thương Long, xét về ý chí võ học và khả năng lĩnh ngộ công pháp của bọn họ, hoặc thiên phú võ học đều mạnh hơn đám đầy tớ của Chiến giới kia không biết bao nhiêu.
Tiếc là tu vi bị áp đảo, một khi ra tay sẽ khá thua thiệt, khá năng chiến thắng không cao.
Đương nhiên nếu liều mạng, ai chết trong tay ai vẫn chưa biết được.
Nếu không áp đảo về tu vi, với thiên phú của mấy người nhóm La Chấn, đừng nói là Huyền Lôi song kiếm, dù cả những chiến tướng kia cũng chưa chắc có thể thắng được họ.
Tiếc là không có nếu… Có lúc rất nhiều chuyện là không công bằng như thế.
“Thuật Chủng Linh!”
Lâm Nhất cầm ngọc giản trong tay, ánh mắt phát sáng, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Ban đầu bí thuật này có tên là thuật Chủng Linh, dùng bí pháp in Linh văn lên huyết ngọc, luyện hoá thành phù văn trồng vào vùng Tử Phủ của cơ thể. Lúc ở cảnh giới Tử Phủ, bọn họ đã trồng huyết ngọc xuống, kết hợp với các thiên tài đại bảo, linh dược thần đan bồi bổ, khiến huyết ngọc này không ngừng lớn lên.