Làm gì có người nào không biết xấu hổ như thế.
“Lâm Nhất, ngươi chỉ cần thắng thêm một trận nữa là có thể lọt vào vòng tiếp theo. Nhưng lời tên Thông Nguyên này nói mặc dù khó nghe lại cũng không phải không có đạo lý, nếu như gặp phải những người đó, chỉ cần có chút không ổn thì lập tức nhận thua, hiểu chưa”.
Lạc Phong trưởng lão lại mang đầy vẻ nghiêm trọng nhìn về phía Lâm Nhất, trầm giọng nói.
“Ta hiểu”.
Lâm Nhất gật đầu, ngược lại cũng không muốn tranh luận.
Long Môn tranh tài, các cuộc đối đầu vẫn được tiếp diễn, những người có thể lọt vào vòng tiếp theo cũng dần trở nên rõ ràng.
Trong bất giác, ánh nắng ban mai đã trở thành chiều tà, dư quang màu lửa nhuộm đỏ cả một vùng chân trời, thêm chút màu sắc cho quảng trường Long Môn của cổ xưa, đồng thời cũng như đang tuyên bố vòng một của cuộc tranh tài đã dần đi đến hồi kết.
Số người được lọt vào vòng tiếp tiếp theo của bảy tổ phía trước cũng dần dần được quyết định.
Không hề ngoài dự đoán, những nhân vật nổi bật trước cuộc tranh tài đều không hề bất ngờ mà xuất hiện trong vòng tiếp theo.
Duy chỉ có Phong Dã của Bách Thú Môn được coi là xứng với danh hiệu Hắc Mã!
Bách Thú Môn là một Tông môn bên ngoài biên giới của Đế Quốc, Phong Dã này trong Long Môn tranh tài lần trước mặc dù có biểu hiện xuất thần. Nhưng không ngờ được, thực lực của hắn ta trong khoá này lại càng khủng bố hơn, đối thủ của hắn ta còn chẳng thể chịu nổi quá mười chiêu.
Sức mạnh nhục thân khủng khiếp, giống như một con man thú sống sờ sờ.
Bản thân hắn ta vốn là Man tộc, trong bảo điện Hắc Liên nuốt được một viên dị quả, khiến cho huyết mạch nhục thân xảy ra biến dị.
Trước mắt, đã trở thành người được lựa chọn có khả năng tranh vị trí tám công tử nhất.
Tên nhãi này, sau lần chia tay ở hoang nguyên Tịch Diệt, không ngờ được lại lớn mạnh đến cảnh giới này rồi, Lâm Nhất như có điều suy nghĩ.
“Chiến đài thứ tám, Lâm Nhất gặp Ngô Mạc Hàn!”
Ngô Mạc Hàn!
Lâm Nhất hơi bất ngờ, không ngờ đối thủ cuối cùng của hắn trong tổ này lại là Ngô Mạc Hàn của Hỗn Nguyên Tông.
Người này, trong cuộc tranh tài trước đó không hề để lộ phong mang.
Cả một đường chiến đấu đều thắng rất chật vật, bao gồm cả Lâm Nhất kỳ thực cũng không coi trọng hắn ta lắm.
Thậm chí, còn chưa từng để tâm đến người này.
Kẻ mạnh thực sự của Hỗn Nguyên Tông, người đứng đầu đương nhiên là công tử Nham Tâm, tiếp đến là Tả Vân mới nổi lên sau này.
Nhưng hai người này đều không ở trong chiến đài thứ tám.
Vốn cho rằng chiến đài thứ tám không hề có cao thủ của Hỗn Nguyên Tông, vậy mà không ngờ được lại nhảy ra một Ngô Mạc Hàn này.
Bỗng nhiên, Lâm Nhất như nghĩ đến cái gì, khoé miệng khẽ cong lên một nụ cười.
Nếu như nói chỉ có một vài trận may mắn chiến thắng thì sẽ chẳng có gì đáng để nghi ngờ. Nhưng trận nào cũng đều thắng bằng may mắn, đều chiến thắng một cách chật vật, sau đó lại vừa hay liên tục chiến thắng đến tận cuối.
E rằng không đơn giản chỉ là trùng hợp như vậy…
Sự tàn khốc trong thi đấu loại trực tiếp chính là người thua cuộc bị loại, nhưng càng về sau thì lại càng không có yếu tố may mắn ở đây nữa.
Cũng giống như việc sàng lọc, kẻ mạnh thực sự sẽ được sàng lọc theo từng vòng đấu.
“Gặp nhau rồi chứ?”
Trên gương mặt Văn Ngạn Bác của Hỗn Nguyên Tông lộ ra ý cười lạnh lùng, cảnh tượng mà ông ta mong ngóng nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi.
“Lâm Nhất, ngươi chỉ cần thắng thêm một trận nữa là có thể lọt vào vòng tiếp theo. Nhưng lời tên Thông Nguyên này nói mặc dù khó nghe lại cũng không phải không có đạo lý, nếu như gặp phải những người đó, chỉ cần có chút không ổn thì lập tức nhận thua, hiểu chưa”.
Lạc Phong trưởng lão lại mang đầy vẻ nghiêm trọng nhìn về phía Lâm Nhất, trầm giọng nói.
“Ta hiểu”.
Lâm Nhất gật đầu, ngược lại cũng không muốn tranh luận.
Long Môn tranh tài, các cuộc đối đầu vẫn được tiếp diễn, những người có thể lọt vào vòng tiếp theo cũng dần trở nên rõ ràng.
Trong bất giác, ánh nắng ban mai đã trở thành chiều tà, dư quang màu lửa nhuộm đỏ cả một vùng chân trời, thêm chút màu sắc cho quảng trường Long Môn của cổ xưa, đồng thời cũng như đang tuyên bố vòng một của cuộc tranh tài đã dần đi đến hồi kết.
Số người được lọt vào vòng tiếp tiếp theo của bảy tổ phía trước cũng dần dần được quyết định.
Không hề ngoài dự đoán, những nhân vật nổi bật trước cuộc tranh tài đều không hề bất ngờ mà xuất hiện trong vòng tiếp theo.
Duy chỉ có Phong Dã của Bách Thú Môn được coi là xứng với danh hiệu Hắc Mã!
Bách Thú Môn là một Tông môn bên ngoài biên giới của Đế Quốc, Phong Dã này trong Long Môn tranh tài lần trước mặc dù có biểu hiện xuất thần. Nhưng không ngờ được, thực lực của hắn ta trong khoá này lại càng khủng bố hơn, đối thủ của hắn ta còn chẳng thể chịu nổi quá mười chiêu.
Sức mạnh nhục thân khủng khiếp, giống như một con man thú sống sờ sờ.
Bản thân hắn ta vốn là Man tộc, trong bảo điện Hắc Liên nuốt được một viên dị quả, khiến cho huyết mạch nhục thân xảy ra biến dị.
Trước mắt, đã trở thành người được lựa chọn có khả năng tranh vị trí tám công tử nhất.
Tên nhãi này, sau lần chia tay ở hoang nguyên Tịch Diệt, không ngờ được lại lớn mạnh đến cảnh giới này rồi, Lâm Nhất như có điều suy nghĩ.
“Chiến đài thứ tám, Lâm Nhất gặp Ngô Mạc Hàn!”
Ngô Mạc Hàn!
Lâm Nhất hơi bất ngờ, không ngờ đối thủ cuối cùng của hắn trong tổ này lại là Ngô Mạc Hàn của Hỗn Nguyên Tông.
Người này, trong cuộc tranh tài trước đó không hề để lộ phong mang.
Cả một đường chiến đấu đều thắng rất chật vật, bao gồm cả Lâm Nhất kỳ thực cũng không coi trọng hắn ta lắm.
Thậm chí, còn chưa từng để tâm đến người này.
Kẻ mạnh thực sự của Hỗn Nguyên Tông, người đứng đầu đương nhiên là công tử Nham Tâm, tiếp đến là Tả Vân mới nổi lên sau này.
Nhưng hai người này đều không ở trong chiến đài thứ tám.
Vốn cho rằng chiến đài thứ tám không hề có cao thủ của Hỗn Nguyên Tông, vậy mà không ngờ được lại nhảy ra một Ngô Mạc Hàn này.
Bỗng nhiên, Lâm Nhất như nghĩ đến cái gì, khoé miệng khẽ cong lên một nụ cười.
Nếu như nói chỉ có một vài trận may mắn chiến thắng thì sẽ chẳng có gì đáng để nghi ngờ. Nhưng trận nào cũng đều thắng bằng may mắn, đều chiến thắng một cách chật vật, sau đó lại vừa hay liên tục chiến thắng đến tận cuối.
E rằng không đơn giản chỉ là trùng hợp như vậy…
Sự tàn khốc trong thi đấu loại trực tiếp chính là người thua cuộc bị loại, nhưng càng về sau thì lại càng không có yếu tố may mắn ở đây nữa.
Cũng giống như việc sàng lọc, kẻ mạnh thực sự sẽ được sàng lọc theo từng vòng đấu.
“Gặp nhau rồi chứ?”
Trên gương mặt Văn Ngạn Bác của Hỗn Nguyên Tông lộ ra ý cười lạnh lùng, cảnh tượng mà ông ta mong ngóng nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi.