“Sao hắn lại đến đây… tiểu tử này đến đây xem chúng ta trở thành trò cười hay sao…”.
“Nếu hắn đến thì ít nhiều cũng có thể cứu vớt một chút thể diện cho chúng ta, nếu không sẽ rất có lỗi với đoá hoa Huyền Âm chín cánh mà hắn đã lấy được”.
“Đúng vậy, nếu đã luyện hoá hoa Huyền Âm chín cánh mà còn thua trong tay đối phương thì không còn gì để nói”.
Trong lúc nhất thời, những lời bàn tán vang lên trên quảng trường Hoả Ngục.
Lâm Nhất nghĩ thầm, trong tình thế này, hắn như mũi tên đã lên dây, không thể không bắn.
Trận chiến này không thể tránh được.
Vậy thì đánh thôi nào!
Thanh niên áo trắng nhận ra sự xôn xao, tia hưng phấn xẹt qua trong mắt, hắn ta cười lạnh: “Có vẻ như ngươi cũng không phải hạng người vô danh ở thư viện này. Tốt lắm, ta đang cần tìm những người như ngươi, thắng mấy tên vô dụng nhiều thì có gì thú vị!”
“Thư viện Bạch Ngọc chỉ biết phái loại người như ngươi đến để thăm dò thực lực của thư viện Thiên Phủ thôi sao?”
Đối mặt với khí thế hùng hổ của đối phương, Lâm Nhất bình tĩnh đáp, trong lời nói tràn đầy khinh thường.
Ánh mắt thanh niên áo trắng chợt loé, khi bị Lâm Nhất khinh thường như vậy, hắn ta chỉ cười: “Như ngươi thấy, thư viện Bạch Ngọc quả thật không có thứ hạng cao, nhưng nếu ngay cả một tên vô dụng như ta mà ngươi cũng không bằng, thì bản thân các hạ còn không bằng một kẻ vô dụng, chỉ bằng một con mèo con chó thôi”.
Hắn ta tỏ ra rất khiêm tốn, nhưng nếu như thắng thì sự nhục nhã mang lại cho đối thủ sẽ nhân lên gấp bội lần.
Mấy lần trước, thanh niên áo trắng rất thích cảm giác vui sướng vì sỉ nhục đối thủ sau khi giành chiến thắng như thế này.
Điều này khiến người của thư viện Thiên Phủ hận đến nghiến răng, nhưng lại không thể làm gì.
“Đừng nói nhảm nữa, cứ ra tay đi, ta luôn sẵn sàng tiếp đón”.
Lâm Nhất không dông dài, lạnh nhạt hối thúc.
“Cô nương, nếu cô đã chọn đứng ngoài cuộc, hôm nay thư viện Thiên Phủ không muốn mất mặt e rằng sẽ còn khó hơn lên trời”.
Sau khi xác định Mục Tuyết sẽ không ra tay, thanh niên áo trắng tỏ ra vô cùng tự tin.
Không đợi nói xong, chín loại Linh văn biến ảo quanh người hắn ta, những hoa văn kia tràn ngập ánh sáng vàng kim toả khí thế sắc bén.
Tất cả đều là Linh văn tam phẩm!
Rất nhiều Linh văn lập tức hội tụ thành một ảnh ảo hình rồng.
“Grừ!”, cùng với tiếng rồng ngâm trầm thấp, dường như có một con rồng vàng dài mười trượng bỗng dưng xuất hiện, bổ nhào về phía Lâm Nhất. Con rồng vàng kia vừa nhanh vừa mạnh, nằm ngoài dự liệu của mọi người, chớp mắt đã đáp xuống trước mặt Lâm Nhất, định nuốt chửng hắn.
“Chín loại Linh văn tam phẩm, hồn lực của tiểu tử này thật đáng sợ!”
“Trình độ Linh văn mạnh quá, chỉ mới diễn hoá mấy loại Linh văn đã ngưng tụ khí thế khủng khiếp như thế”.
“Quả nhiên hắn ta đã che giấu thực lực”.
“Nếu hắn đến thì ít nhiều cũng có thể cứu vớt một chút thể diện cho chúng ta, nếu không sẽ rất có lỗi với đoá hoa Huyền Âm chín cánh mà hắn đã lấy được”.
“Đúng vậy, nếu đã luyện hoá hoa Huyền Âm chín cánh mà còn thua trong tay đối phương thì không còn gì để nói”.
Trong lúc nhất thời, những lời bàn tán vang lên trên quảng trường Hoả Ngục.
Lâm Nhất nghĩ thầm, trong tình thế này, hắn như mũi tên đã lên dây, không thể không bắn.
Trận chiến này không thể tránh được.
Vậy thì đánh thôi nào!
Thanh niên áo trắng nhận ra sự xôn xao, tia hưng phấn xẹt qua trong mắt, hắn ta cười lạnh: “Có vẻ như ngươi cũng không phải hạng người vô danh ở thư viện này. Tốt lắm, ta đang cần tìm những người như ngươi, thắng mấy tên vô dụng nhiều thì có gì thú vị!”
“Thư viện Bạch Ngọc chỉ biết phái loại người như ngươi đến để thăm dò thực lực của thư viện Thiên Phủ thôi sao?”
Đối mặt với khí thế hùng hổ của đối phương, Lâm Nhất bình tĩnh đáp, trong lời nói tràn đầy khinh thường.
Ánh mắt thanh niên áo trắng chợt loé, khi bị Lâm Nhất khinh thường như vậy, hắn ta chỉ cười: “Như ngươi thấy, thư viện Bạch Ngọc quả thật không có thứ hạng cao, nhưng nếu ngay cả một tên vô dụng như ta mà ngươi cũng không bằng, thì bản thân các hạ còn không bằng một kẻ vô dụng, chỉ bằng một con mèo con chó thôi”.
Hắn ta tỏ ra rất khiêm tốn, nhưng nếu như thắng thì sự nhục nhã mang lại cho đối thủ sẽ nhân lên gấp bội lần.
Mấy lần trước, thanh niên áo trắng rất thích cảm giác vui sướng vì sỉ nhục đối thủ sau khi giành chiến thắng như thế này.
Điều này khiến người của thư viện Thiên Phủ hận đến nghiến răng, nhưng lại không thể làm gì.
“Đừng nói nhảm nữa, cứ ra tay đi, ta luôn sẵn sàng tiếp đón”.
Lâm Nhất không dông dài, lạnh nhạt hối thúc.
“Cô nương, nếu cô đã chọn đứng ngoài cuộc, hôm nay thư viện Thiên Phủ không muốn mất mặt e rằng sẽ còn khó hơn lên trời”.
Sau khi xác định Mục Tuyết sẽ không ra tay, thanh niên áo trắng tỏ ra vô cùng tự tin.
Không đợi nói xong, chín loại Linh văn biến ảo quanh người hắn ta, những hoa văn kia tràn ngập ánh sáng vàng kim toả khí thế sắc bén.
Tất cả đều là Linh văn tam phẩm!
Rất nhiều Linh văn lập tức hội tụ thành một ảnh ảo hình rồng.
“Grừ!”, cùng với tiếng rồng ngâm trầm thấp, dường như có một con rồng vàng dài mười trượng bỗng dưng xuất hiện, bổ nhào về phía Lâm Nhất. Con rồng vàng kia vừa nhanh vừa mạnh, nằm ngoài dự liệu của mọi người, chớp mắt đã đáp xuống trước mặt Lâm Nhất, định nuốt chửng hắn.
“Chín loại Linh văn tam phẩm, hồn lực của tiểu tử này thật đáng sợ!”
“Trình độ Linh văn mạnh quá, chỉ mới diễn hoá mấy loại Linh văn đã ngưng tụ khí thế khủng khiếp như thế”.
“Quả nhiên hắn ta đã che giấu thực lực”.