*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng sóng gào thét đan xen tiếng rồng ngâm, sóng nước dập dền, khi bọt nước va vào nhau, vậy mà lại phát ra âm thanh hệt như tiếng sấm rền. Khoảng không phía trên con sông liên tục xuất hiện những tia xét rạch nát vòm trời.
Đây là một dòng sông cực kỳ khắc nghiệt, nhân tài kiệt xuất cảnh giởi Tử Phủ bình thường có thể dễ dàng bị chụp chết bởi một cái bọt nước.
XÍU...UU!!
Sau khi con sông kia xuất hiện, một kết giới cực lớn có màu xanh da trời cũng đồng thời hiện ra, bao phủ hoàn toàn hoang nguyên.
Khảo nghiệm đã bắt đầu!
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!
Trên dãy núi, âm thanh xé gió liên tiếp vang lên, đám người Vũ Hạo Thiên dẫn đầu hiên ngang xông về phía trước, đáp xuống hoang nguyên. Những nhân tài kiệt xuất còn lại trên đỉnh núi cũng lập tức hành động, không cam lòng bị bỏ lại.
“Các ngươi cũng nên khởi hành đi thôi!”
Mai hộ pháp nhìn mấy người Lâm Nhất và nói: “Khảo nghiệm thành Long Vân, cửa thứ nhất chính là phá vỡ tầng kết giới màu xanh da trời kia, cửa thứ hai là vượt sông, cửa cuối cùng là nhảy lên tường thành. Chỉ cần có thể từ con sông kia nhảy lên tường thành, sẽ có được tư cách tham gia Quần Long Thịnh Yến”.
“Đợi các ngươi leo lên tường thành, ngọc bội được ban thưởng trong Long Môn tranh tài sẽ được rót vào khí huyền hoàng, đồng thời khắc lên đó dấu ấn của tòa thành cổ xưa này”.
Sau khi nghe Mai hộ pháp giảng sơ một lượt, mấy người khẽ gật đầu, rồi lao nhanh trên đường núi.
Sáu người đến từ đế quốc Đại Tần đã chính thức bắt đầu lữ trình Quần Long Thịnh Yến. Tuy nhiên, Nhạc Thanh không được may mắn.
Mấy người Lâm Nhất gần như phá vỡ kết giới màu xanh da trời kia trong khoảnh khắc, thành công tiến vào hoang nguyên. Nhạc Thanh thi triển một kích đỉnh phong, đánh vào kết giới, nhưng kết giới lại không hề lay chuyển, trái lại còn chấn cho hắn ta bay ngược về sau, hộc máu ngay tại chỗ.
Xoảng!
Khi Nhạc Thanh rơi xuống đất, ngọc bội bên hông hắn ta lập tức vỡ nát, xem như mất đi tư cách tiếp tục.
“Nhạc Thanh!”
Mấy người Tư Tuyết Y quay đầu nhìn, lộ vẻ lo lắng.
Vẻ mặt Nhạc Thanh cực kỳ thất vọng, nhưng không chỉ riêng hắn ta, rất nhiều người cũng vậy, chỉ là cửa thứ nhất thôi mà đã đào thải mấy vạn nhân tài kiệt xuất.
“Ta không sao, các ngươi đi tiếp đi”.
Mãi một lúc lâu sau, Nhạc Thanh gượng cười, an ủi mọi người.
Quá mức tàn khốc, mới cửa thứ nhất mà đã bị đào thải, nhưng mọi người chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Quần Long Thịnh Yến chính là bữa tiệc thuộc về kẻ mạnh thật sự, ở đây không có bất kỳ sự may mắn nào dành cho kẻ yếu.
Lâm Nhất nhìn về phía trước, con sông hùng vĩ uốn lượn đập vào mắt, nhưng nó nào có giống một con sông, mà hệt như một con rồng đang chễm chệ trước cổng thành. Bọn họ phải di chuyển từ đuôi rồng, trải qua chín lần ngoặt, lên đến đầu rồng, rồi từ đó bay vọt lên tường thành.
Tiếng sóng gào thét đan xen tiếng rồng ngâm, sóng nước dập dền, khi bọt nước va vào nhau, vậy mà lại phát ra âm thanh hệt như tiếng sấm rền. Khoảng không phía trên con sông liên tục xuất hiện những tia xét rạch nát vòm trời.
Đây là một dòng sông cực kỳ khắc nghiệt, nhân tài kiệt xuất cảnh giởi Tử Phủ bình thường có thể dễ dàng bị chụp chết bởi một cái bọt nước.
XÍU...UU!!
Sau khi con sông kia xuất hiện, một kết giới cực lớn có màu xanh da trời cũng đồng thời hiện ra, bao phủ hoàn toàn hoang nguyên.
Khảo nghiệm đã bắt đầu!
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!
Trên dãy núi, âm thanh xé gió liên tiếp vang lên, đám người Vũ Hạo Thiên dẫn đầu hiên ngang xông về phía trước, đáp xuống hoang nguyên. Những nhân tài kiệt xuất còn lại trên đỉnh núi cũng lập tức hành động, không cam lòng bị bỏ lại.
“Các ngươi cũng nên khởi hành đi thôi!”
Mai hộ pháp nhìn mấy người Lâm Nhất và nói: “Khảo nghiệm thành Long Vân, cửa thứ nhất chính là phá vỡ tầng kết giới màu xanh da trời kia, cửa thứ hai là vượt sông, cửa cuối cùng là nhảy lên tường thành. Chỉ cần có thể từ con sông kia nhảy lên tường thành, sẽ có được tư cách tham gia Quần Long Thịnh Yến”.
“Đợi các ngươi leo lên tường thành, ngọc bội được ban thưởng trong Long Môn tranh tài sẽ được rót vào khí huyền hoàng, đồng thời khắc lên đó dấu ấn của tòa thành cổ xưa này”.
Sau khi nghe Mai hộ pháp giảng sơ một lượt, mấy người khẽ gật đầu, rồi lao nhanh trên đường núi.
Sáu người đến từ đế quốc Đại Tần đã chính thức bắt đầu lữ trình Quần Long Thịnh Yến. Tuy nhiên, Nhạc Thanh không được may mắn.
Mấy người Lâm Nhất gần như phá vỡ kết giới màu xanh da trời kia trong khoảnh khắc, thành công tiến vào hoang nguyên. Nhạc Thanh thi triển một kích đỉnh phong, đánh vào kết giới, nhưng kết giới lại không hề lay chuyển, trái lại còn chấn cho hắn ta bay ngược về sau, hộc máu ngay tại chỗ.
Xoảng!
Khi Nhạc Thanh rơi xuống đất, ngọc bội bên hông hắn ta lập tức vỡ nát, xem như mất đi tư cách tiếp tục.
“Nhạc Thanh!”
Mấy người Tư Tuyết Y quay đầu nhìn, lộ vẻ lo lắng.
Vẻ mặt Nhạc Thanh cực kỳ thất vọng, nhưng không chỉ riêng hắn ta, rất nhiều người cũng vậy, chỉ là cửa thứ nhất thôi mà đã đào thải mấy vạn nhân tài kiệt xuất.
“Ta không sao, các ngươi đi tiếp đi”.
Mãi một lúc lâu sau, Nhạc Thanh gượng cười, an ủi mọi người.
Quá mức tàn khốc, mới cửa thứ nhất mà đã bị đào thải, nhưng mọi người chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Quần Long Thịnh Yến chính là bữa tiệc thuộc về kẻ mạnh thật sự, ở đây không có bất kỳ sự may mắn nào dành cho kẻ yếu.
Lâm Nhất nhìn về phía trước, con sông hùng vĩ uốn lượn đập vào mắt, nhưng nó nào có giống một con sông, mà hệt như một con rồng đang chễm chệ trước cổng thành. Bọn họ phải di chuyển từ đuôi rồng, trải qua chín lần ngoặt, lên đến đầu rồng, rồi từ đó bay vọt lên tường thành.