Chạy.
Cảnh tượng ấy khiến người xem trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn ngơ ngác?
Sao có thể thế được!
Chỉ một chữ cút đã đuổi đi sáu giới vực cấp cao, thật sự là có chút khoa trương quá rồi đó.
Chẳng mấy chốc, số người trước cửa tông môn Ngôi Vân Tông chỉ còn lại một mình giới vực Thanh Hồng. Sắc mặt Thạch Minh đổi tới đổi lui, sâu trong ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ luống cuống.
Những người khác chắc chắn đã biết tin gì mà hắn ta chưa biết, không thì sẽ không bỏ đi mà chẳng màng truyền thừa ở Ngôi Vân Tông.
Đám khốn kiếp kia cũng chẳng thèm nói với hắn ta một tiếng.
Thạch Minh thật sự hơi hoảng, khí thế của Lâm Nhất quá mạnh mẽ khiến hắn ta có chút không thở nổi.
Dù là lý do gì thì cũng không thể ở lại đây nữa!
Con ngươi Thạch Minh khẽ đảo, nhanh chóng bình tĩnh lại rồi cười nói: "Lâm Nhất, ta nể mặt ngươi từ bỏ truyền thừa ở Ngôi Vân Tông này và cũng sẽ thả bạn ngươi ra".
Xoạt!
Hắn ta vung tay lên, dây thừng cột trên người đám Chúc Thanh Sơn, Phương Thiếu Vũ đồng loạt rơi xuống.
Phụt!
Đám Chúc Thanh Sơn vừa thả lỏng lại đã phun ra một ngụm máu tươi mới miễn cưỡng đứng dậy.
"Tạm biệt!"
Thạch Minh ra vẻ rộng lượng phất tay, trông như là đã rất nể mặt Lâm Nhất rồi vậy.
"Ta cho ngươi đi chưa?"
Nhưng hắn ta vừa xoay người đã nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo như băng và sát khí sắc bén như đao đâm vào lưng mình.
Nụ cười trên mặt Thạch Minh chợt vụt tắt, xoay người cả giận: "Lâm Nhất, ngươi đừng có mà quá đáng, bạn ngươi ta cũng thả, truyền thừa tông môn ta cũng từ bỏ, ngươi còn muốn sao nữa? Ngươi tự giải quyết cho tốt đi, đừng có mà được nước làm tới, chọc ta trở mặt thì ngươi cũng chẳng yên lành gì được đâu!"
Có thể thấy được hắn ta đã thật sự nổi giận.
Sắc mặt Thạch Minh xanh mét, âm trầm khiến người sợ hãi, câu cuối cùng rõ ràng tràn ngập sự đe dọa.
Vốn tưởng sắp giải quyết được một sự tranh chấp, nhưng bầu không khí lại trở nên căng thẳng thêm lần nữa, nặng nề khiến người ta cảm thấy hít thở khó khăn.
Tự giải quyết cho tốt?
Được nước làm tới?
Đừng trách ta trở mặt?
Khóe miệng Lâm Nhất cong lên lộ ra một nụ cười đầy giễu cợt, mặt mày cong cong, lạnh lùng nói: "Cái mặt của ngươi cũng lớn ghê, còn trở mặt cho ta xem nữa đấy".
Cảnh tượng ấy khiến người xem trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn ngơ ngác?
Sao có thể thế được!
Chỉ một chữ cút đã đuổi đi sáu giới vực cấp cao, thật sự là có chút khoa trương quá rồi đó.
Chẳng mấy chốc, số người trước cửa tông môn Ngôi Vân Tông chỉ còn lại một mình giới vực Thanh Hồng. Sắc mặt Thạch Minh đổi tới đổi lui, sâu trong ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ luống cuống.
Những người khác chắc chắn đã biết tin gì mà hắn ta chưa biết, không thì sẽ không bỏ đi mà chẳng màng truyền thừa ở Ngôi Vân Tông.
Đám khốn kiếp kia cũng chẳng thèm nói với hắn ta một tiếng.
Thạch Minh thật sự hơi hoảng, khí thế của Lâm Nhất quá mạnh mẽ khiến hắn ta có chút không thở nổi.
Dù là lý do gì thì cũng không thể ở lại đây nữa!
Con ngươi Thạch Minh khẽ đảo, nhanh chóng bình tĩnh lại rồi cười nói: "Lâm Nhất, ta nể mặt ngươi từ bỏ truyền thừa ở Ngôi Vân Tông này và cũng sẽ thả bạn ngươi ra".
Xoạt!
Hắn ta vung tay lên, dây thừng cột trên người đám Chúc Thanh Sơn, Phương Thiếu Vũ đồng loạt rơi xuống.
Phụt!
Đám Chúc Thanh Sơn vừa thả lỏng lại đã phun ra một ngụm máu tươi mới miễn cưỡng đứng dậy.
"Tạm biệt!"
Thạch Minh ra vẻ rộng lượng phất tay, trông như là đã rất nể mặt Lâm Nhất rồi vậy.
"Ta cho ngươi đi chưa?"
Nhưng hắn ta vừa xoay người đã nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo như băng và sát khí sắc bén như đao đâm vào lưng mình.
Nụ cười trên mặt Thạch Minh chợt vụt tắt, xoay người cả giận: "Lâm Nhất, ngươi đừng có mà quá đáng, bạn ngươi ta cũng thả, truyền thừa tông môn ta cũng từ bỏ, ngươi còn muốn sao nữa? Ngươi tự giải quyết cho tốt đi, đừng có mà được nước làm tới, chọc ta trở mặt thì ngươi cũng chẳng yên lành gì được đâu!"
Có thể thấy được hắn ta đã thật sự nổi giận.
Sắc mặt Thạch Minh xanh mét, âm trầm khiến người sợ hãi, câu cuối cùng rõ ràng tràn ngập sự đe dọa.
Vốn tưởng sắp giải quyết được một sự tranh chấp, nhưng bầu không khí lại trở nên căng thẳng thêm lần nữa, nặng nề khiến người ta cảm thấy hít thở khó khăn.
Tự giải quyết cho tốt?
Được nước làm tới?
Đừng trách ta trở mặt?
Khóe miệng Lâm Nhất cong lên lộ ra một nụ cười đầy giễu cợt, mặt mày cong cong, lạnh lùng nói: "Cái mặt của ngươi cũng lớn ghê, còn trở mặt cho ta xem nữa đấy".