Kiếm Điêu vỗ cánh khiến cuồng phong nổi lên, nó phóng thẳng lên trời, trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
“Nhị thiếu gia, có sao không?”, Lãnh Mạch nhìn Vương Ninh, cảm thấy hắn ta bị thương không nhẹ, tình hình có vẻ xấu.
“Chưa chết được!”
Vương Ninh thờ ơ đáp, chợt nhớ tới ánh mắt của Lâm Nhất, hắn ta nhịn không được hoảng sợ.
Ánh mắt kia hệt như ác mộng, khiến Vương Ninh cả đời khó quên.
Tên này biết rõ Hồng lão là do ta giết?
Hắn hận ta một cách bất thường…
“Lãnh huynh, trong danh ngạch hạt giống lần này có khoảng bao nhiêu nhân tài đã đột phá Huyền Quan?”, Vương Ninh đột nhiên hỏi.
Lãnh Mạch có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giải đáp cụ thể: “Hơn mười người!”
“Được lắm!”
Trong mắt hắn ta lóe lên sự quyết đoán, Vương Ninh cúi người, thì thầm bên tai Lãnh Mạch.
Sắc mặt Lãnh Mạch thay đổi: “Thật muốn tạo ra chấn động lớn như vậy sao? Muốn đối phó hắn… thật ra không cần…”
“Ta nói cần là cần, Lâm Nhất phải chết, ta không muốn có bất kỳ sơ hở nào!”
Vương Ninh lạnh lùng cắt ngang, không cho phép nghi ngờ.
“Đã rõ!”
Lãnh Mạch ngẫm nghĩ, cuối cùng không nói gì thêm.
“Khốn kiếp, Huyết Mục Hùng của ta!”
Đúng lúc này, Mặc Thanh Vân thấp giọng mắng, hắn ta kinh ngạc khi phát hiện Huyết Mục Hùng của mình đã không còn nhúc nhích nữa. Nhìn kỹ lại, gấu trắng lúc trước còn oai phong lẫm lẫm giờ đã mất đi sinh cơ.
Nó đã bị ba cú đá của Huyết Long Mã giết chết.
…
“Nên dùng một kiếm đâm chết tên khốn kia!”
Trên lưng Huyết Long Mã, Lý Vô Ưu tỏ vẻ bất bình trước hành động buông tha cho Vương Ninh của Lâm Nhất.
“Đau không?”, Lâm Nhất không đáp mà hỏi ngược lại.
“Nói nhảm, ngươi thử bị cao thủ cảnh giới Huyền Võ đập một phát đi, coi có đau không. Tên chó săn kia ra tay mạnh thật, ít nhất đã ngưng tụ được một huyền mạch”.
Một quyền cực mạnh của Lãnh Mạch khiến hắn ta đau đến chết đi sống lại, e là đã bị thương đến nội tạng.
Nhất thời không thể tốt lên được.
“Đau thì bớt nói một chút, có trưởng lão ở đó, dù ta có kề kiếm trên cổ cũng không giết được hắn ta. Còn nữa, dù ta có giết được và may mắn chạy thoát thì ngươi phải làm sao bây giờ? Nằm lại đó chờ bị đánh chết à?”
Lâm Nhất nắm chặt dây cương, vẻ mặt u ám, thờ ơ nói.
Lúc này bọn họ khá là thê thảm.
Không những để Vương Ninh nhiều lần chạy thoát, đến cuối cùng còn bị trưởng lão quở trách và cảnh cáo.
Còn may, hắn chỉ tiêu hao một lượng lớn linh nguyên Tiên Thiên chứ không bị thương nặng.
Nhưng Lý Vô Ưu thì có hơi thảm. Trước đó đã giao thủ cùng Vương Ninh, sau lại một mình ngăn chặn Hắc Hỏa Nha, hiện tại còn bị Lãnh Mạch đánh trọng thương.
Chưa kể tên ngốc này nghe Vương Ninh chế nhạo còn cố gắng bò dậy.
“Cũng đúng, giờ ngẫm lại, vị trưởng lão kia dường như cũng có chút thiên vị chúng ta. Ông ta cứ thế thả chúng ta đi, ta còn tưởng sẽ phải chịu trừng phạt…”
Lý Vô Ưu gãi gãi đầu nói.
Lâm Nhất cười nhạt: “Thiên vị chúng ta? Nếu thật sự thiên vị chúng ta thì sẽ không ngăn cản chúng ta giết Vương Ninh. E là vì nể mặt sư tỷ Hân Nghiên, không dám làm quá mà thôi. Nếu hai ta không có núi dựa, ngươi nghĩ xem ông ta sẽ xử trí chúng ta thế nào?”
Sau khi quan sát hoàn cảnh xung quanh, Lâm Nhất ghìm cương ngựa, đỡ Lý Vô Ưu dựa vào gốc cây.
Kế đó, hắn vỗ vỗ lên cổ Huyết Long Mã mấy cái, thì thầm vài câu. Huyết Long Mã nhếch miệng cười rồi co chân phóng đi.
“Ngươi nghỉ ngơi trước đi!”
“Ừm!”
Lý Vô Ưu vừa mệt vừa đuối sức, liền gật đầu, nhắm mắt thiếp đi.
Tách tách tách!
Không biết đã trôi qua bao lâu, âm thanh lửa thiêu cháy nhánh cây khiến Lý Vô Ưu bừng tỉnh.
Mở to mắt nhìn thì thấy Lâm Nhất đang từ từ nướng xiên thịt yêu thú, thỉnh thoảng hắn còn rắc lên một chút muối và gia vị.
Yêu thú hấp thu linh khí thiên địa, không chỉ vị thịt tươi mới, hơn nữa còn tràn đầy khí huyết, vốn là vật cực bổ.
Đối với người bị thương nặng mà nói, ăn một con yêu thú thượng đẳng có thể khiến vết thương phục hồi hơn phân nửa.
Con Hỏa Diễm Sư này là do Lâm Nhất cố tình dặn Huyết Long Mã đi bắt.
Trải qua trận đại chiến, linh khí của hắn gần như khô kiệt, chỉ có thể nhờ Huyết Long Mã giúp đỡ.
Không thể không nói, nó đã làm rất tốt.
“Haha, Lâm đại ca, không ngờ ngươi nướng thịt chuyên nghiệp như vậy, đây vốn là biệt tài của nữ nhân…”
Ngửi được mùi thơm, Lý Vô Ưu liền mở miệng trêu chọc.
Sau khi tỉnh ngủ, Lý Vô Ưu lại khôi phục bản tính vô lo, có gì nói nấy.
“Không ngờ à? Vậy để ta ăn một mình vậy!”
Lâm Nhất đang chia thịt sư tử làm hai phần chợt thu tay về, mỉm cười nói.
Ực…!
Vừa dứt lời, Huyết Long Mã đột nhiên chồm đến, há miệng ngậm lấy thịt sư tử của Lý Vô Ưu.
“Thịt của ta, con súc sinh này!”
Lý Vô Ưu tức giận kêu lên.
Lâm Nhất cười nói: “Đừng mắng Tiểu Hồng, trong khoảng thời gian này, ta và ngươi bất tiện, phải trông cậy vào nó đi săn đấy!”
Ùng ục ùng ục!
Bụng Lý Vô Ưu không có “chí khí” kêu lên, hắn ta liếm liếm môi, tỏ vẻ đáng thương nói: “Huynh à, ta sai rồi, được chưa?”
“Đây!’
Lâm Nhất bật cười, đưa phần của mình cho đối phương.
“Này… sao ta có thể không biết xấu hổ chứ… Ta không khách sáo đâu đấy!”
Lý Vô Ưu cười ha hả, đưa tay nhận lấy, chẳng chút kiêng kỵ mà ăn như hổ đói.
Hắn ta vừa nhai nhồm nhoàm vừa nức nở khen ngon, có điều nhồi nhét quá nhiều nên miệng phồng ra, trông rất buồn cười.
Lâm Nhất xé một miếng thịt sư tử ra, tiếp tục nướng.
Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt điển trai của hắn, từng đường nét ngông nghênh của tuổi trẻ giờ nhiều hơn một chút cương nghị.
Sau khi rời khỏi Thanh Vân tông, trải qua bao phen tôi luyện sinh tử, Lâm Nhất đã không còn xúc động như lúc ban đầu.
Thế nhưng… Dưới ánh lửa rực sáng, một nửa mặt hắn chìm trong bóng tối, ánh mắt hắn lóe lên cảm xúc không cam lòng dày đặc, mãi vẫn không tiêu tán.
Trong lòng có hận, chưa một ngày quên, thù mới hận cũ, sớm muộn cũng báo!
“Nhị thiếu gia, có sao không?”, Lãnh Mạch nhìn Vương Ninh, cảm thấy hắn ta bị thương không nhẹ, tình hình có vẻ xấu.
“Chưa chết được!”
Vương Ninh thờ ơ đáp, chợt nhớ tới ánh mắt của Lâm Nhất, hắn ta nhịn không được hoảng sợ.
Ánh mắt kia hệt như ác mộng, khiến Vương Ninh cả đời khó quên.
Tên này biết rõ Hồng lão là do ta giết?
Hắn hận ta một cách bất thường…
“Lãnh huynh, trong danh ngạch hạt giống lần này có khoảng bao nhiêu nhân tài đã đột phá Huyền Quan?”, Vương Ninh đột nhiên hỏi.
Lãnh Mạch có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giải đáp cụ thể: “Hơn mười người!”
“Được lắm!”
Trong mắt hắn ta lóe lên sự quyết đoán, Vương Ninh cúi người, thì thầm bên tai Lãnh Mạch.
Sắc mặt Lãnh Mạch thay đổi: “Thật muốn tạo ra chấn động lớn như vậy sao? Muốn đối phó hắn… thật ra không cần…”
“Ta nói cần là cần, Lâm Nhất phải chết, ta không muốn có bất kỳ sơ hở nào!”
Vương Ninh lạnh lùng cắt ngang, không cho phép nghi ngờ.
“Đã rõ!”
Lãnh Mạch ngẫm nghĩ, cuối cùng không nói gì thêm.
“Khốn kiếp, Huyết Mục Hùng của ta!”
Đúng lúc này, Mặc Thanh Vân thấp giọng mắng, hắn ta kinh ngạc khi phát hiện Huyết Mục Hùng của mình đã không còn nhúc nhích nữa. Nhìn kỹ lại, gấu trắng lúc trước còn oai phong lẫm lẫm giờ đã mất đi sinh cơ.
Nó đã bị ba cú đá của Huyết Long Mã giết chết.
…
“Nên dùng một kiếm đâm chết tên khốn kia!”
Trên lưng Huyết Long Mã, Lý Vô Ưu tỏ vẻ bất bình trước hành động buông tha cho Vương Ninh của Lâm Nhất.
“Đau không?”, Lâm Nhất không đáp mà hỏi ngược lại.
“Nói nhảm, ngươi thử bị cao thủ cảnh giới Huyền Võ đập một phát đi, coi có đau không. Tên chó săn kia ra tay mạnh thật, ít nhất đã ngưng tụ được một huyền mạch”.
Một quyền cực mạnh của Lãnh Mạch khiến hắn ta đau đến chết đi sống lại, e là đã bị thương đến nội tạng.
Nhất thời không thể tốt lên được.
“Đau thì bớt nói một chút, có trưởng lão ở đó, dù ta có kề kiếm trên cổ cũng không giết được hắn ta. Còn nữa, dù ta có giết được và may mắn chạy thoát thì ngươi phải làm sao bây giờ? Nằm lại đó chờ bị đánh chết à?”
Lâm Nhất nắm chặt dây cương, vẻ mặt u ám, thờ ơ nói.
Lúc này bọn họ khá là thê thảm.
Không những để Vương Ninh nhiều lần chạy thoát, đến cuối cùng còn bị trưởng lão quở trách và cảnh cáo.
Còn may, hắn chỉ tiêu hao một lượng lớn linh nguyên Tiên Thiên chứ không bị thương nặng.
Nhưng Lý Vô Ưu thì có hơi thảm. Trước đó đã giao thủ cùng Vương Ninh, sau lại một mình ngăn chặn Hắc Hỏa Nha, hiện tại còn bị Lãnh Mạch đánh trọng thương.
Chưa kể tên ngốc này nghe Vương Ninh chế nhạo còn cố gắng bò dậy.
“Cũng đúng, giờ ngẫm lại, vị trưởng lão kia dường như cũng có chút thiên vị chúng ta. Ông ta cứ thế thả chúng ta đi, ta còn tưởng sẽ phải chịu trừng phạt…”
Lý Vô Ưu gãi gãi đầu nói.
Lâm Nhất cười nhạt: “Thiên vị chúng ta? Nếu thật sự thiên vị chúng ta thì sẽ không ngăn cản chúng ta giết Vương Ninh. E là vì nể mặt sư tỷ Hân Nghiên, không dám làm quá mà thôi. Nếu hai ta không có núi dựa, ngươi nghĩ xem ông ta sẽ xử trí chúng ta thế nào?”
Sau khi quan sát hoàn cảnh xung quanh, Lâm Nhất ghìm cương ngựa, đỡ Lý Vô Ưu dựa vào gốc cây.
Kế đó, hắn vỗ vỗ lên cổ Huyết Long Mã mấy cái, thì thầm vài câu. Huyết Long Mã nhếch miệng cười rồi co chân phóng đi.
“Ngươi nghỉ ngơi trước đi!”
“Ừm!”
Lý Vô Ưu vừa mệt vừa đuối sức, liền gật đầu, nhắm mắt thiếp đi.
Tách tách tách!
Không biết đã trôi qua bao lâu, âm thanh lửa thiêu cháy nhánh cây khiến Lý Vô Ưu bừng tỉnh.
Mở to mắt nhìn thì thấy Lâm Nhất đang từ từ nướng xiên thịt yêu thú, thỉnh thoảng hắn còn rắc lên một chút muối và gia vị.
Yêu thú hấp thu linh khí thiên địa, không chỉ vị thịt tươi mới, hơn nữa còn tràn đầy khí huyết, vốn là vật cực bổ.
Đối với người bị thương nặng mà nói, ăn một con yêu thú thượng đẳng có thể khiến vết thương phục hồi hơn phân nửa.
Con Hỏa Diễm Sư này là do Lâm Nhất cố tình dặn Huyết Long Mã đi bắt.
Trải qua trận đại chiến, linh khí của hắn gần như khô kiệt, chỉ có thể nhờ Huyết Long Mã giúp đỡ.
Không thể không nói, nó đã làm rất tốt.
“Haha, Lâm đại ca, không ngờ ngươi nướng thịt chuyên nghiệp như vậy, đây vốn là biệt tài của nữ nhân…”
Ngửi được mùi thơm, Lý Vô Ưu liền mở miệng trêu chọc.
Sau khi tỉnh ngủ, Lý Vô Ưu lại khôi phục bản tính vô lo, có gì nói nấy.
“Không ngờ à? Vậy để ta ăn một mình vậy!”
Lâm Nhất đang chia thịt sư tử làm hai phần chợt thu tay về, mỉm cười nói.
Ực…!
Vừa dứt lời, Huyết Long Mã đột nhiên chồm đến, há miệng ngậm lấy thịt sư tử của Lý Vô Ưu.
“Thịt của ta, con súc sinh này!”
Lý Vô Ưu tức giận kêu lên.
Lâm Nhất cười nói: “Đừng mắng Tiểu Hồng, trong khoảng thời gian này, ta và ngươi bất tiện, phải trông cậy vào nó đi săn đấy!”
Ùng ục ùng ục!
Bụng Lý Vô Ưu không có “chí khí” kêu lên, hắn ta liếm liếm môi, tỏ vẻ đáng thương nói: “Huynh à, ta sai rồi, được chưa?”
“Đây!’
Lâm Nhất bật cười, đưa phần của mình cho đối phương.
“Này… sao ta có thể không biết xấu hổ chứ… Ta không khách sáo đâu đấy!”
Lý Vô Ưu cười ha hả, đưa tay nhận lấy, chẳng chút kiêng kỵ mà ăn như hổ đói.
Hắn ta vừa nhai nhồm nhoàm vừa nức nở khen ngon, có điều nhồi nhét quá nhiều nên miệng phồng ra, trông rất buồn cười.
Lâm Nhất xé một miếng thịt sư tử ra, tiếp tục nướng.
Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt điển trai của hắn, từng đường nét ngông nghênh của tuổi trẻ giờ nhiều hơn một chút cương nghị.
Sau khi rời khỏi Thanh Vân tông, trải qua bao phen tôi luyện sinh tử, Lâm Nhất đã không còn xúc động như lúc ban đầu.
Thế nhưng… Dưới ánh lửa rực sáng, một nửa mặt hắn chìm trong bóng tối, ánh mắt hắn lóe lên cảm xúc không cam lòng dày đặc, mãi vẫn không tiêu tán.
Trong lòng có hận, chưa một ngày quên, thù mới hận cũ, sớm muộn cũng báo!