*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tả Vân lau khô máu trên khoé môi, chắp tay nói: “Kiếm pháp của Lăng Tiêu Kiếm Các đúng là thần bí khó lường, xứng với danh hiệu đệ nhất kiếm đạo của Đại Tần, được lĩnh giáo rồi”.
Lâm Nhất nhẹ giọng nói: “Có lẽ ngươi vẫn chưa sử dụng toàn lực đúng không”.
Hắn có thể cảm giác được trong lúc chiến đấu Tả Vân vẫn còn kiêng dè. E rằng việc lấy một chọi hai khiến hắn ta có chướng ngại tâm lý.
Tả Vân cười khẽ, nhưng cũng không nhiều lời: “Thua là thua, sau này có cơ hội ta sẽ thỉnh giáo Lâm huynh đệ sau”.
Hắn ta chắp tay hành lễ, chậm rãi lui xuống.
Lâm Nhất nhìn mấy trăm thanh trường kiếm vẫn run rẩy dưới đất, đăm chiêu suy nghĩ.
Kiếm ý trên người tản ra, kiếm quyết lặng lẽ chuyển động, đến khi sáu mươi tư cánh hoa đều nở rộ, Lâm Nhất vung tay, quát khẽ: “Lên!”
Vụt vụt vụt!
Những thanh trường kiếm run rẩy bay lên trời, không ngừng bay lượn.
“Xuống!”
Ngón tay Lâm Nhất chắp lại thành kiếm, vung nhẹ trên không trung.
Vèo!
Mấy trăm thanh trường kiếm biến thành lưu quang, nhanh như tia chớp, kèm theo tiếng vang trở về trong hộp kiếm của chủ nhân.
Nhưng người nhận được kiếm lại không có vẻ vui mừng, ai cũng rất lúng túng.
Đường đường là kiếm khách mà kiếm của mình cũng không giữ được, còn để bị người khác điều khiển, thật sự quá mất mặt.
Sau khi làm xong, Lâm Nhất mới đi về chỗ.
Thoáng chốc, cái nhìn của những người khác trong đại điện với hắn cũng đã thay đổi.
Có thể thu có thể thả, e rằng kiếm ý này của Lâm Nhất còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của mọi người.
“Dừng lại”.
Nhưng lúc hắn sắp rời khỏi võ đài, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên trên đại điện Quỳnh Đài.
Mọi người nhìn sang người vừa lên tiếng, sắc mặt đều không khỏi thay đổi.
Thiếu niên vừa lên tiếng mày kiếm mắt sáng, sạch sẽ anh tuấn, mắt ngọc mày ngài, khí thế hiên ngang, hắn ta cầm một cây quạt xếp trên tay, dáng vẻ bình tĩnh tao nhã, phóng khoáng ung dung.
Là Tư Tuyết Y của Ma Nguyệt Sơn Trang!
Tất cả trưởng lão đệ tử xung quanh cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, Tư Tuyết Y thành danh từ rất sớm, là một người xứng với danh yêu nghiệt xuất chúng. Từ nhiều năm trước, hắn ta và Bạch Lê Hiên đã nổi danh khắp đế quốc, được gọi là hai cánh tay của đại Tần, tựa như mặt trời và mặt trăng cùng phát sáng, là thiếu
Tả Vân lau khô máu trên khoé môi, chắp tay nói: “Kiếm pháp của Lăng Tiêu Kiếm Các đúng là thần bí khó lường, xứng với danh hiệu đệ nhất kiếm đạo của Đại Tần, được lĩnh giáo rồi”.
Lâm Nhất nhẹ giọng nói: “Có lẽ ngươi vẫn chưa sử dụng toàn lực đúng không”.
Hắn có thể cảm giác được trong lúc chiến đấu Tả Vân vẫn còn kiêng dè. E rằng việc lấy một chọi hai khiến hắn ta có chướng ngại tâm lý.
Tả Vân cười khẽ, nhưng cũng không nhiều lời: “Thua là thua, sau này có cơ hội ta sẽ thỉnh giáo Lâm huynh đệ sau”.
Hắn ta chắp tay hành lễ, chậm rãi lui xuống.
Lâm Nhất nhìn mấy trăm thanh trường kiếm vẫn run rẩy dưới đất, đăm chiêu suy nghĩ.
Kiếm ý trên người tản ra, kiếm quyết lặng lẽ chuyển động, đến khi sáu mươi tư cánh hoa đều nở rộ, Lâm Nhất vung tay, quát khẽ: “Lên!”
Vụt vụt vụt!
Những thanh trường kiếm run rẩy bay lên trời, không ngừng bay lượn.
“Xuống!”
Ngón tay Lâm Nhất chắp lại thành kiếm, vung nhẹ trên không trung.
Vèo!
Mấy trăm thanh trường kiếm biến thành lưu quang, nhanh như tia chớp, kèm theo tiếng vang trở về trong hộp kiếm của chủ nhân.
Nhưng người nhận được kiếm lại không có vẻ vui mừng, ai cũng rất lúng túng.
Đường đường là kiếm khách mà kiếm của mình cũng không giữ được, còn để bị người khác điều khiển, thật sự quá mất mặt.
Sau khi làm xong, Lâm Nhất mới đi về chỗ.
Thoáng chốc, cái nhìn của những người khác trong đại điện với hắn cũng đã thay đổi.
Có thể thu có thể thả, e rằng kiếm ý này của Lâm Nhất còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của mọi người.
“Dừng lại”.
Nhưng lúc hắn sắp rời khỏi võ đài, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên trên đại điện Quỳnh Đài.
Mọi người nhìn sang người vừa lên tiếng, sắc mặt đều không khỏi thay đổi.
Thiếu niên vừa lên tiếng mày kiếm mắt sáng, sạch sẽ anh tuấn, mắt ngọc mày ngài, khí thế hiên ngang, hắn ta cầm một cây quạt xếp trên tay, dáng vẻ bình tĩnh tao nhã, phóng khoáng ung dung.
Là Tư Tuyết Y của Ma Nguyệt Sơn Trang!
Tất cả trưởng lão đệ tử xung quanh cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, Tư Tuyết Y thành danh từ rất sớm, là một người xứng với danh yêu nghiệt xuất chúng. Từ nhiều năm trước, hắn ta và Bạch Lê Hiên đã nổi danh khắp đế quốc, được gọi là hai cánh tay của đại Tần, tựa như mặt trời và mặt trăng cùng phát sáng, là thiếu