*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tên khốn nhà ngươi, chán sống à!"
Trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo, không chút do dự vươn tay nhấn một cái.
Trong bất giác, đầu ngón tay hắn ta đã phát ra kiếm quang màu tím sáng lấp lánh như thủy tinh. Nó xuyên thủng hư không, giống như một thanh kiếm sắc lạnh đâm thẳng vào ngực Lâm Nhất.
Trong mắt Lâm Nhất toát ra vẻ cười cợt, định dùng kiếm khí ngăn cản khiến mình từ bỏ Nhật Diệu Chi Linh thì Thạch Phong đó không khỏi ngây thơ quá rồi.
Nát!
Lâm Nhất cong ngón búng một cái vào đầu mũi kiếm khí, trực tiếp dùng kiếm khí bá đạo và mãnh liệt hơn chống lại nó.
Rắc, một tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên.
Kiếm khí màu tím trông cuồn cuộn đủ để phá hủy hư không lập tức nát bét.
"Lại là kiếm ý Thông Linh!"
Trong mắt Thạch Phong toát ra vẻ sắc lạnh, có chút bực bội rủa. Tên này có tu vi yếu như con kiến, nhưng lại ỷ vào kiếm ý đỉnh phong đại viên mãn khiến mình bó tay bó chân, cực kỳ khó chịu.
Keng!
Thạch Phong lười đôi co với đối phương, trực tiếp rút thanh kiếm sau lưng ra một tấc. Thoáng chốc, uy áp thuộc về đạo binh lập tức bắn ra.
Ầm ầm!
Đợi đến khi Thạch Phong rút hết kiếm ra, vẻ lạnh lẽo nơi mũi kiếm lập tức tỏa ra như thác, trực tiếp chẻ đôi tế đàn.
Nhưng Lâm Nhất vẫn có sự đề phòng, từ khi đối phương rút đạo binh ra một tấc thì mũi chân hắn đã nhún một cái, cơ thể thoăn thoắt như rồng, đạp mây cưỡi gió nhoáng cái đã lui ra ngoài.
Xoẹt!
Ngọn lửa màu vàng bao bọc lấy Nhật Diệu Chi Linh vẫn đang bóc ra từng mảng một, cả đại điện cũng lung lay theo, tựa như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Thạch Phong giật mình, không ngờ Lâm Nhất chưa rút kiếm nhưng tốc độ phản ứng vẫn nhanh như vậy.
Dùng uy áp của đạo binh thế mà lại không thể giữ chặt đối phương một lúc. Kiếm ý Thông Lonh kia quả thật là mạnh quá thể.
Mắt thấy ngọn lửa kia không ngừng tróc ra từng mảnh trong tay Lâm Nhất, Nhật Diệu Chi Linh sắp bị hắn lấy ra thì sát khí trong mắt Thạch Phong càng trở nên đậm đặc. Nếu để Lâm Nhất cướp đi Nhật Diệu Chi Linh trước mắt thì hắn ta còn mặt mũi nào sống ở Thương Long Cấm Giới nữa.
"Chết đi!"
Hai khí hải lớn đồng loạt khởi động, chân nguyên ồ ạt như núi mọc lên, đạo binh trong tay Thạch Phong tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Luồng kiếm quang kia y như dòng Trường Giang cuồn cuộn, cả đại điện đều tràn ngập kiếm quang, không chừa một khe hở nào.
"Có chút thú vị đó chứ".
Lâm Nhất từng có một lần kinh nghiệm đánh nhau với Trần An nên cũng không thấy xa lạ khi đối đầu với đạo binh. Kiếm ý dồn vào trong đôi mắt hắn, con ngươi thâm thúy lập tức nở rộ ánh sáng. Sát chiêu của đối phương thoáng chốc đã bị kiếm ý Thông Linh tìm ra vô số sơ hở.
"Bôn Lôi Trảm Điện!"
"Kinh Hồng Phá Nhật!"
"Triêu Dương Phá Hiể!"
"Hoành Đoạn Thái A!"
"Huyết Trấn Sơn Hà!"
Một tay bóc ngọn lửa bên ngoài Nhật Diệu Chi Linh, một tay lấy ngón làm kiếm, Lâm Nhất không lùi mà tiến, thoáng vung tay lên thi triển ra một loạt sát chiêu. Những kiếm chiêu ấy không thể chống lại đạo binh, nhưng có thêm kiếm ý Thông Linh nên kiếm quang tung hoành, dị tượng đan chéo, không ngừng nở rộ.
"Tên khốn nhà ngươi, chán sống à!"
Trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo, không chút do dự vươn tay nhấn một cái.
Trong bất giác, đầu ngón tay hắn ta đã phát ra kiếm quang màu tím sáng lấp lánh như thủy tinh. Nó xuyên thủng hư không, giống như một thanh kiếm sắc lạnh đâm thẳng vào ngực Lâm Nhất.
Trong mắt Lâm Nhất toát ra vẻ cười cợt, định dùng kiếm khí ngăn cản khiến mình từ bỏ Nhật Diệu Chi Linh thì Thạch Phong đó không khỏi ngây thơ quá rồi.
Nát!
Lâm Nhất cong ngón búng một cái vào đầu mũi kiếm khí, trực tiếp dùng kiếm khí bá đạo và mãnh liệt hơn chống lại nó.
Rắc, một tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên.
Kiếm khí màu tím trông cuồn cuộn đủ để phá hủy hư không lập tức nát bét.
"Lại là kiếm ý Thông Linh!"
Trong mắt Thạch Phong toát ra vẻ sắc lạnh, có chút bực bội rủa. Tên này có tu vi yếu như con kiến, nhưng lại ỷ vào kiếm ý đỉnh phong đại viên mãn khiến mình bó tay bó chân, cực kỳ khó chịu.
Keng!
Thạch Phong lười đôi co với đối phương, trực tiếp rút thanh kiếm sau lưng ra một tấc. Thoáng chốc, uy áp thuộc về đạo binh lập tức bắn ra.
Ầm ầm!
Đợi đến khi Thạch Phong rút hết kiếm ra, vẻ lạnh lẽo nơi mũi kiếm lập tức tỏa ra như thác, trực tiếp chẻ đôi tế đàn.
Nhưng Lâm Nhất vẫn có sự đề phòng, từ khi đối phương rút đạo binh ra một tấc thì mũi chân hắn đã nhún một cái, cơ thể thoăn thoắt như rồng, đạp mây cưỡi gió nhoáng cái đã lui ra ngoài.
Xoẹt!
Ngọn lửa màu vàng bao bọc lấy Nhật Diệu Chi Linh vẫn đang bóc ra từng mảng một, cả đại điện cũng lung lay theo, tựa như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Thạch Phong giật mình, không ngờ Lâm Nhất chưa rút kiếm nhưng tốc độ phản ứng vẫn nhanh như vậy.
Dùng uy áp của đạo binh thế mà lại không thể giữ chặt đối phương một lúc. Kiếm ý Thông Lonh kia quả thật là mạnh quá thể.
Mắt thấy ngọn lửa kia không ngừng tróc ra từng mảnh trong tay Lâm Nhất, Nhật Diệu Chi Linh sắp bị hắn lấy ra thì sát khí trong mắt Thạch Phong càng trở nên đậm đặc. Nếu để Lâm Nhất cướp đi Nhật Diệu Chi Linh trước mắt thì hắn ta còn mặt mũi nào sống ở Thương Long Cấm Giới nữa.
"Chết đi!"
Hai khí hải lớn đồng loạt khởi động, chân nguyên ồ ạt như núi mọc lên, đạo binh trong tay Thạch Phong tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Luồng kiếm quang kia y như dòng Trường Giang cuồn cuộn, cả đại điện đều tràn ngập kiếm quang, không chừa một khe hở nào.
"Có chút thú vị đó chứ".
Lâm Nhất từng có một lần kinh nghiệm đánh nhau với Trần An nên cũng không thấy xa lạ khi đối đầu với đạo binh. Kiếm ý dồn vào trong đôi mắt hắn, con ngươi thâm thúy lập tức nở rộ ánh sáng. Sát chiêu của đối phương thoáng chốc đã bị kiếm ý Thông Linh tìm ra vô số sơ hở.
"Bôn Lôi Trảm Điện!"
"Kinh Hồng Phá Nhật!"
"Triêu Dương Phá Hiể!"
"Hoành Đoạn Thái A!"
"Huyết Trấn Sơn Hà!"
Một tay bóc ngọn lửa bên ngoài Nhật Diệu Chi Linh, một tay lấy ngón làm kiếm, Lâm Nhất không lùi mà tiến, thoáng vung tay lên thi triển ra một loạt sát chiêu. Những kiếm chiêu ấy không thể chống lại đạo binh, nhưng có thêm kiếm ý Thông Linh nên kiếm quang tung hoành, dị tượng đan chéo, không ngừng nở rộ.