Có kiếm trong tay, chém là được!
Lâm Đào nhằm vào Lâm Nhất.
Việc này đã tạo thành sóng gió không nhỏ tại hiện trường rộng lớn, mãi một lúc lâu sau vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Cho đến khi 2 đối thủ có sức nặng ra sân, đám đông mới dời sự chú ý.
“Tổ 1, Ô Tiếu Thiên đấu với Tịch Phong!”
Tịch Phong xếp hàng thứ 10 trên bảng Long Vân, đứng trong hàng ngũ Nam Hoa Thất Anh, trong trận đấu với Tuyệt Trần của Thanh Mộc Các, tuyển thủ đứng vị trí thứ 7 trên bảng Long Vân, hắn ta đã dùng một chiêu định thắng bại.
Trận chiến kia diễn ra trong chớp nhoáng, có thể nói là kinh tâm động phách, khiến người xem rung động không thôi.
Đáng tiếc, hắn ta lại thua trong tay Lâm Nhất, tuy do có phần chủ quan khinh địch, và không dùng đến át chủ bài, nhưng thua chính là thua, dù sau đó có biểu hiện chói mắt thế nào thì cũng không tạo thành bao nhiêu gợn sóng.
Trái lại, Ô Tiếu Thiên, tên ngoan nhân xếp hạng thứ 11 trên bảng Long Vân, có khí thế ngày càng hung hãn.
Cho đến thời điểm hiện tại, hắn ta chưa thua trận nào, có thể nói là danh tiếng lên cao, hai người giao đấu đã đưa đến sự chú ý không nhỏ.
Chiến ý của Ô Tiếu Thiên tràn đầy, ánh mắt mang theo tính xâm lược cực mạnh, duệ khí hoàn toàn bộc lộ.
Thái độ của hắn ta khiến Tịch Phong cực kỳ bất mãn, lạnh giọng nói: “Chó mèo đâu đâu lại nghĩ có đủ tư cách giao đấu với ta, Ô Tiếu Thiên, ngươi chưa vào được bảng 10 bảng Long Vân, nếu không phải đụng với Khương Tử Diệp, sợ rằng ngươi cũng không đi đến bước này được đâu”.
Ô Tiếu Thiên cười nói: “Có tư cách hay không… ngươi sẽ sớm biết thôi!”
“Đúng, ngươi cũng sẽ sớm biết!”, Tịch Phong híp mắt cười lạnh: “Lần này cũng sẽ như lần trước, ngươi không có tư cách tiến vào bảng 10 bảng Long Vân, ít nhất thì… ngươi không qua được ải của ta”.
Từ sau khi bại bởi Lâm Nhất, Tịch Phong vẫn luôn muốn tìm đối thủ có sức nặng để lấy lại danh dự, hiển nhiên, Ô Tiếu Thiên là một lựa chọn vô cùng thích hợp.
Tịch Phong quát to một tiếng, khí tức bùng nổ, trong khoảng thời gian ngắn đã vượt qua khoảng cách gần ngàn mét, vỗ xuống 1 chưởng.
Ầm ầm!
Một chưởng này đánh xuống, lửa cháy ngập trời, âm thanh như sấm rền, khói lửa vô cùng vô tận hình thành lốc xoáy, đây chính là quyền pháp sở trường của Tịch Phong – Thiên Viêm Quyền.
“Phá cho ta!”
Ô Tiếu Thiên cười lạnh, sâu trong mắt hắn ta lóe lên tia khinh thường, trực tiếp nghênh đón.
Lâm Đào nhằm vào Lâm Nhất.
Việc này đã tạo thành sóng gió không nhỏ tại hiện trường rộng lớn, mãi một lúc lâu sau vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Cho đến khi 2 đối thủ có sức nặng ra sân, đám đông mới dời sự chú ý.
“Tổ 1, Ô Tiếu Thiên đấu với Tịch Phong!”
Tịch Phong xếp hàng thứ 10 trên bảng Long Vân, đứng trong hàng ngũ Nam Hoa Thất Anh, trong trận đấu với Tuyệt Trần của Thanh Mộc Các, tuyển thủ đứng vị trí thứ 7 trên bảng Long Vân, hắn ta đã dùng một chiêu định thắng bại.
Trận chiến kia diễn ra trong chớp nhoáng, có thể nói là kinh tâm động phách, khiến người xem rung động không thôi.
Đáng tiếc, hắn ta lại thua trong tay Lâm Nhất, tuy do có phần chủ quan khinh địch, và không dùng đến át chủ bài, nhưng thua chính là thua, dù sau đó có biểu hiện chói mắt thế nào thì cũng không tạo thành bao nhiêu gợn sóng.
Trái lại, Ô Tiếu Thiên, tên ngoan nhân xếp hạng thứ 11 trên bảng Long Vân, có khí thế ngày càng hung hãn.
Cho đến thời điểm hiện tại, hắn ta chưa thua trận nào, có thể nói là danh tiếng lên cao, hai người giao đấu đã đưa đến sự chú ý không nhỏ.
Chiến ý của Ô Tiếu Thiên tràn đầy, ánh mắt mang theo tính xâm lược cực mạnh, duệ khí hoàn toàn bộc lộ.
Thái độ của hắn ta khiến Tịch Phong cực kỳ bất mãn, lạnh giọng nói: “Chó mèo đâu đâu lại nghĩ có đủ tư cách giao đấu với ta, Ô Tiếu Thiên, ngươi chưa vào được bảng 10 bảng Long Vân, nếu không phải đụng với Khương Tử Diệp, sợ rằng ngươi cũng không đi đến bước này được đâu”.
Ô Tiếu Thiên cười nói: “Có tư cách hay không… ngươi sẽ sớm biết thôi!”
“Đúng, ngươi cũng sẽ sớm biết!”, Tịch Phong híp mắt cười lạnh: “Lần này cũng sẽ như lần trước, ngươi không có tư cách tiến vào bảng 10 bảng Long Vân, ít nhất thì… ngươi không qua được ải của ta”.
Từ sau khi bại bởi Lâm Nhất, Tịch Phong vẫn luôn muốn tìm đối thủ có sức nặng để lấy lại danh dự, hiển nhiên, Ô Tiếu Thiên là một lựa chọn vô cùng thích hợp.
Tịch Phong quát to một tiếng, khí tức bùng nổ, trong khoảng thời gian ngắn đã vượt qua khoảng cách gần ngàn mét, vỗ xuống 1 chưởng.
Ầm ầm!
Một chưởng này đánh xuống, lửa cháy ngập trời, âm thanh như sấm rền, khói lửa vô cùng vô tận hình thành lốc xoáy, đây chính là quyền pháp sở trường của Tịch Phong – Thiên Viêm Quyền.
“Phá cho ta!”
Ô Tiếu Thiên cười lạnh, sâu trong mắt hắn ta lóe lên tia khinh thường, trực tiếp nghênh đón.