*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một hồi sau mới uống cạn chén trà, nhìn về phía tiền bối Dường Du nói: “Nàng ta cũng là một trong số ba người được lựa chọn lần này đúng không”.
Tiền bối Đường Du gật đầu: “Huyền sư tam phẩm của thư viện vốn dĩ rất ít, chưa vượt quá hai mươi tuổi lại càng ít hơn, Vân Yên quả thực có tên trong danh sách”.
Liễu Vân Yên chiếm một tên trong danh sách, hắn chiếm một tên.
Lâm Nhất hơi hiếu kỳ hỏi: “Vậy người cuối cùng thay mặt cho thư viện là ai?”
“Là ta”.
Theo âm thanh vô cùng lạnh lùng phát ra, có một nữ tử từ trên cầu thang bằng trúc bước xuống.
Dáng người nữ tử cao ráo mảnh mai, làn da trắng như tuyết, mắt lung linh môi đỏ hồng hào, ngũ quan xinh đẹp nhưng lại là một nữ tử mang đầy sức hấp dẫn ở độ tuổi trăng tròn đẹp nhất. Chỉ là gương mặt này lạnh lẽo đến mức quá đáng, Mặc Linh có đi cạnh nàng ta thì cũng còn ôn hoà hơn nhiều.
Giữa đầu mày lấp lánh phong mang lạnh lẽo, sâu trong đôi mắt mang theo vẻ kiêu ngạo khó lòng diễn tả được bằng lời nói.
Loại kiêu ngạo này không phải chỉ tỏ ra với Lâm Nhất, mà là kiểu ở trong một môi trường như vậy đã lâu, vô hình chung hình thành nên. Trong số đệ tử của thư viện Thiên Phủ có rất ít người có được vẻ ngạo nghễ như thế, gần như không có.
Trong lòng Lâm Nhất thầm đoán, nữ tử đang ở độ tuổi đẹp nhất này chưa chắc đã là người của thư viện.
Khí tức bao hàm trên người nàng ta tương đối thâm hậu, trong đáy mắt Lâm Nhất thoáng vẻ khác lạ, đây là sự thâm hậu của cảnh giới Âm Huyền viên mãn, hơn nữa còn tương đối vững chắc.
Trong thư viện Thiên Phủ mặc dù có không ít đệ tử nòng cốt cảnh giới Âm Huyền viên mãn, thậm chí còn có cả nhân tài cảnh giới Dương Huyền.
Nhưng đồng thời có cả khả năng vẽ Linh văn của Huyền sư tam phẩm lại còn chưa vượt qua hai mươi tuổi thì tương đối hiếm, gần như là bằng không.
Nữ nhân này từ đâu chui ra vậy?
Tiền bối Đường Du đứng dậy giới thiêu: “Lâm Nhất, giới thiệu một chút, đây là Mục Tuyết cô nương. Cháu gái của Viện trưởng, từ khi còn nhỏ đã đi tu luyện ở Thiên Kiếm Tông, ngày thường rất ít trở về đây. Cho dù là ở Thiên Kiếm Tông thì Mục Tuyết cũng khá được coi trọng, trong vòng hai năm đã có cơ hội trở thành đệ tử nòng cốt”.
Thiên Kiếm Tông!
Trong lòng Lâm Nhất bừng tỉnh, Thiên Kiếm Tông này chính là một trong chín đại bá chủ của cổ vực Nam Hoa, chẳng trách nha đầu này lại có chút kiêu ngạo.
Chỉ là nói đến đây, Thiên Kiếm Tông và Lăng Tiêu Kiếm Các còn có chút nguồn cội với nhau.
Năm đó Kiếm đạo Tông môn mạnh nhất của cổ vực Nam Hoa là Kiếm Tông, sau khi Kiếm Tông này bị huỷ diệt chỉ còn lưu lại Thiên Kiếm Tông truyền thừa. Tổ sư Kiếm Vô Danh của Lăng Tiêu Kiếm Các cũng là một trong những người được truyền lại từ Kiếm Tông, Bá Kiếm trong tay hắn chính là một trong chín đại tuyệt học năm đó của Kiếm Tông.
“Thế nào, ngươi có vấn đề gì với Thiên Kiếm Tông sao?”
Một hồi sau mới uống cạn chén trà, nhìn về phía tiền bối Dường Du nói: “Nàng ta cũng là một trong số ba người được lựa chọn lần này đúng không”.
Tiền bối Đường Du gật đầu: “Huyền sư tam phẩm của thư viện vốn dĩ rất ít, chưa vượt quá hai mươi tuổi lại càng ít hơn, Vân Yên quả thực có tên trong danh sách”.
Liễu Vân Yên chiếm một tên trong danh sách, hắn chiếm một tên.
Lâm Nhất hơi hiếu kỳ hỏi: “Vậy người cuối cùng thay mặt cho thư viện là ai?”
“Là ta”.
Theo âm thanh vô cùng lạnh lùng phát ra, có một nữ tử từ trên cầu thang bằng trúc bước xuống.
Dáng người nữ tử cao ráo mảnh mai, làn da trắng như tuyết, mắt lung linh môi đỏ hồng hào, ngũ quan xinh đẹp nhưng lại là một nữ tử mang đầy sức hấp dẫn ở độ tuổi trăng tròn đẹp nhất. Chỉ là gương mặt này lạnh lẽo đến mức quá đáng, Mặc Linh có đi cạnh nàng ta thì cũng còn ôn hoà hơn nhiều.
Giữa đầu mày lấp lánh phong mang lạnh lẽo, sâu trong đôi mắt mang theo vẻ kiêu ngạo khó lòng diễn tả được bằng lời nói.
Loại kiêu ngạo này không phải chỉ tỏ ra với Lâm Nhất, mà là kiểu ở trong một môi trường như vậy đã lâu, vô hình chung hình thành nên. Trong số đệ tử của thư viện Thiên Phủ có rất ít người có được vẻ ngạo nghễ như thế, gần như không có.
Trong lòng Lâm Nhất thầm đoán, nữ tử đang ở độ tuổi đẹp nhất này chưa chắc đã là người của thư viện.
Khí tức bao hàm trên người nàng ta tương đối thâm hậu, trong đáy mắt Lâm Nhất thoáng vẻ khác lạ, đây là sự thâm hậu của cảnh giới Âm Huyền viên mãn, hơn nữa còn tương đối vững chắc.
Trong thư viện Thiên Phủ mặc dù có không ít đệ tử nòng cốt cảnh giới Âm Huyền viên mãn, thậm chí còn có cả nhân tài cảnh giới Dương Huyền.
Nhưng đồng thời có cả khả năng vẽ Linh văn của Huyền sư tam phẩm lại còn chưa vượt qua hai mươi tuổi thì tương đối hiếm, gần như là bằng không.
Nữ nhân này từ đâu chui ra vậy?
Tiền bối Đường Du đứng dậy giới thiêu: “Lâm Nhất, giới thiệu một chút, đây là Mục Tuyết cô nương. Cháu gái của Viện trưởng, từ khi còn nhỏ đã đi tu luyện ở Thiên Kiếm Tông, ngày thường rất ít trở về đây. Cho dù là ở Thiên Kiếm Tông thì Mục Tuyết cũng khá được coi trọng, trong vòng hai năm đã có cơ hội trở thành đệ tử nòng cốt”.
Thiên Kiếm Tông!
Trong lòng Lâm Nhất bừng tỉnh, Thiên Kiếm Tông này chính là một trong chín đại bá chủ của cổ vực Nam Hoa, chẳng trách nha đầu này lại có chút kiêu ngạo.
Chỉ là nói đến đây, Thiên Kiếm Tông và Lăng Tiêu Kiếm Các còn có chút nguồn cội với nhau.
Năm đó Kiếm đạo Tông môn mạnh nhất của cổ vực Nam Hoa là Kiếm Tông, sau khi Kiếm Tông này bị huỷ diệt chỉ còn lưu lại Thiên Kiếm Tông truyền thừa. Tổ sư Kiếm Vô Danh của Lăng Tiêu Kiếm Các cũng là một trong những người được truyền lại từ Kiếm Tông, Bá Kiếm trong tay hắn chính là một trong chín đại tuyệt học năm đó của Kiếm Tông.
“Thế nào, ngươi có vấn đề gì với Thiên Kiếm Tông sao?”