*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phù! Phù!
Lâm Nhất thở hắt ra, từng giọt mồ hôi trên trán rơi xuống, đáy mắt lộ ra vẻ vui thích chưa bao giờ có.
Dựa vào tu vi mà không kiên trì gia tăng kiếm ý, chỉ cần một quyền mà đã có thể đánh nát toàn bộ kim loại trên con rối Bán Bộ Thiên Phách, với đẳng cấp chân nguyên này thì dù cho có là kẻ địch đáng gờm của bảy anh tài Nam Hoa thuộc đẳng cấp Bán Bộ Thiên Phách thì e rằng cũng không dám khua môi múa mép thắng được mình.
"Bản lĩnh này cũng đủ đối phó bảy anh tài Nam Hoa rồi, còn Tam Tiểu Vương thì sao?"
Sắc mặt Lâm Nhất hơi cứng lại, quần long tranh phong, Tam Tiểu Vương Nam Vực là ba ngọn núi lớn khó có thể vượt qua.
Kiếm ý thông linh là át chủ bài lớn nhất của ta, Trần Quang kiếm pháp và Thương Long Cửu Biến cũng chưa phô triển, chiêu thức thứ năm và thứ sáu của Bá Kiếm cũng chưa dùng đến.
Trừ những chiêu này ra, vẫn còn hai chiêu kiếm mạnh nhất, đó là dung hợp giữa Bá Trảm Thiên Hạ trong chiêu thứ sáu của Bá Kiếm và Kiếm Phá Sơn Hà trong Trần Quang kiếm pháp.
Nếu vẫn chưa đủ thì còn có kiếm trận Tử Diên.
"Cũng chưa chắc không có cơ hội đứng đầu bảng".
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, phân tích tương đối tỉnh táo.
Tam Tiểu Vương thì đã sao, chưa chân chính giao thủ cũng không ai dám nắm chắc phần thắng.
Mười lăm phút sau, Lâm Nhất bước ra khỏi phòng tu luyện trong lòng đất đi đến trong sân biểu diễn kiếm pháp Trần Quang đã lâu không dùng đến.
Kiếm pháp huyền bí trong cuộn tranh hoa tường vi được hắn bổ sung toàn vẹn, sớm đã tu luyện đến hóa cảnh. Cứ mỗi lần biểu diễn có khi lại ngộ ra điều mới, ý cảnh trong đó vô cùng huyền diệu, chỉ trong phút chốc sẽ khiến người khác đắm chìm trong đó, quên đi hết thảy.
Đến khi Lâm Nhất thu kiếm lại, trong lòng mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Ngước nhìn bầu trời đầy sao, Lâm Nhất cười khanh khách, chuyện tu vi vừa tăng vọt vô hình trung lại ảnh hưởng đến tâm tình của bản thân.
Vị trí đứng đầu thì đương nhiên phải tranh, không cần thiết phải rơi vào trạng thái bàng hoàng.
Cầm Táng Hoa trong tay, mặc cho hào quang rạn nứt, lòng này sẽ không hối hận mà dốc cạn nhiệt huyết. Tâm luôn hướng về kiếm, thẳng tiến không lùi, quang minh lỗi lạc bước về phía trước!
Bỗng nhiên, cả người Lâm Nhất rợn tóc gáy, hắn cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ.
Vù!
Đột nhiên một luồng kiếm quang vọt đến, Lâm Nhất xoay người trong tích tắc, kiếm ý nới đáy mắt sâu thẳm sôi trào không thôi.
Một mảnh vỏ trái cây bị kiếm quang chém làm đôi không tiếng động nào rơi xuống ngay trước mặt hắn.
“Hì hì, kiếm pháp của Lâm ca ca thật là đẹp mắt!”, chợt, có tiếng cười vang lên, Lâm Nhất liền ngẩng đầu nhìn thì thấy Nguyệt Vi Vi đang ngồi trên nhánh của cây đại thụ chống trời ngoài viện, mỉm cười nhìn hắn.
Phù! Phù!
Lâm Nhất thở hắt ra, từng giọt mồ hôi trên trán rơi xuống, đáy mắt lộ ra vẻ vui thích chưa bao giờ có.
Dựa vào tu vi mà không kiên trì gia tăng kiếm ý, chỉ cần một quyền mà đã có thể đánh nát toàn bộ kim loại trên con rối Bán Bộ Thiên Phách, với đẳng cấp chân nguyên này thì dù cho có là kẻ địch đáng gờm của bảy anh tài Nam Hoa thuộc đẳng cấp Bán Bộ Thiên Phách thì e rằng cũng không dám khua môi múa mép thắng được mình.
"Bản lĩnh này cũng đủ đối phó bảy anh tài Nam Hoa rồi, còn Tam Tiểu Vương thì sao?"
Sắc mặt Lâm Nhất hơi cứng lại, quần long tranh phong, Tam Tiểu Vương Nam Vực là ba ngọn núi lớn khó có thể vượt qua.
Kiếm ý thông linh là át chủ bài lớn nhất của ta, Trần Quang kiếm pháp và Thương Long Cửu Biến cũng chưa phô triển, chiêu thức thứ năm và thứ sáu của Bá Kiếm cũng chưa dùng đến.
Trừ những chiêu này ra, vẫn còn hai chiêu kiếm mạnh nhất, đó là dung hợp giữa Bá Trảm Thiên Hạ trong chiêu thứ sáu của Bá Kiếm và Kiếm Phá Sơn Hà trong Trần Quang kiếm pháp.
Nếu vẫn chưa đủ thì còn có kiếm trận Tử Diên.
"Cũng chưa chắc không có cơ hội đứng đầu bảng".
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, phân tích tương đối tỉnh táo.
Tam Tiểu Vương thì đã sao, chưa chân chính giao thủ cũng không ai dám nắm chắc phần thắng.
Mười lăm phút sau, Lâm Nhất bước ra khỏi phòng tu luyện trong lòng đất đi đến trong sân biểu diễn kiếm pháp Trần Quang đã lâu không dùng đến.
Kiếm pháp huyền bí trong cuộn tranh hoa tường vi được hắn bổ sung toàn vẹn, sớm đã tu luyện đến hóa cảnh. Cứ mỗi lần biểu diễn có khi lại ngộ ra điều mới, ý cảnh trong đó vô cùng huyền diệu, chỉ trong phút chốc sẽ khiến người khác đắm chìm trong đó, quên đi hết thảy.
Đến khi Lâm Nhất thu kiếm lại, trong lòng mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Ngước nhìn bầu trời đầy sao, Lâm Nhất cười khanh khách, chuyện tu vi vừa tăng vọt vô hình trung lại ảnh hưởng đến tâm tình của bản thân.
Vị trí đứng đầu thì đương nhiên phải tranh, không cần thiết phải rơi vào trạng thái bàng hoàng.
Cầm Táng Hoa trong tay, mặc cho hào quang rạn nứt, lòng này sẽ không hối hận mà dốc cạn nhiệt huyết. Tâm luôn hướng về kiếm, thẳng tiến không lùi, quang minh lỗi lạc bước về phía trước!
Bỗng nhiên, cả người Lâm Nhất rợn tóc gáy, hắn cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ.
Vù!
Đột nhiên một luồng kiếm quang vọt đến, Lâm Nhất xoay người trong tích tắc, kiếm ý nới đáy mắt sâu thẳm sôi trào không thôi.
Một mảnh vỏ trái cây bị kiếm quang chém làm đôi không tiếng động nào rơi xuống ngay trước mặt hắn.
“Hì hì, kiếm pháp của Lâm ca ca thật là đẹp mắt!”, chợt, có tiếng cười vang lên, Lâm Nhất liền ngẩng đầu nhìn thì thấy Nguyệt Vi Vi đang ngồi trên nhánh của cây đại thụ chống trời ngoài viện, mỉm cười nhìn hắn.