Có thể đoán được khoảng cách tới chỗ kim liên Tử Hỏa không còn xa.
Liễu Vân Yên gật đầu, đưa ngón tay chỉ về phía trước: “Nhìn thấy mảng sương mù màu tím đó không? Hồ Tử Vân bên dưới sương mù chính là nơi kim liên Tử Hỏa sinh trưởng”.
Nhìn theo hướng nàng ta chỉ, Lâm Nhất thầm nghĩ đúng là không còn xa nữa.
Với thực lực của bọn họ, nếu gặp phải trở ngại, nhiều lắm nửa ngày là có thể giết đến đó.
“Nhưng vì sao những người khác lại không đi nữa?”
Bảo vật gần ngay trước mắt mà bọn họ lại không có động tĩnh gì, thật là kì quái.
“Hồ Tử Vân được tạo thành từ dịch thể điện và dung nham, sương mù lan tràn kia cũng ngập tràn sức mạnh lôi và hỏa. Nếu ở trong đó, sơ sẩy một chút là sẽ bị thiêu cháy, chết không còn xác, bọn họ đều đang đợi sương mù tan rồi mới xuất phát”.
Bên cạnh có đệ tử của thư viện Thiên Phủ lên tiếng giải thích.
Hóa ra là vậy, hồ nước tạo thành từ dịch thể điện và dung nham cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Hễ là nơi thiên tài địa bảo sản sinh sẽ có yêu thú bảo vệ, có lẽ hồ Tử Vân này cũng không ngoại lệ”.
Không bao lâu nữa sẽ là một trận long tranh hổ đấu, đương nhiên Lâm Nhất phải tìm hiểu về hồ Tử Vân nhiều hơn.
“Trong hồ Tử Vân thì không có, nghe nói dưới đáy hồ có một con yêu thú cảnh giới Âm Huyền đại thành cấp bá chủ, nhưng đã hơn một trăm năm nay không hiện thân, có lẽ là đã độ kiếp thất bại. Ngược lại, trên đường đến hồ Tử Vân e là sẽ gặp phải không ít yêu thú cản trở”.
Liễu Vân Yên nhìn quanh, trừ cao thủ tụ tập ở các nơi ra, sâu trong rừng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thú gầm đáng sợ.
Số yêu thú này là biến số cuối cùng trên đường tiếp cận hồ Tử Vân.
Nếu ai xui xẻo, gặp phải yêu thú quá mạnh thì kế hoạch tranh đoạt kim liên Tử Hỏa sẽ thất bại ngay lập tức.
“Đúng rồi”.
Liễu Vân Yên nhớ tới chuyện gì đó, vừa quan sát Lâm Nhất vừa nói: “Một nghìn viên linh ngọc tam phẩm của tên đó thật sự bị ngươi thu vào túi rồi sao?”
“May mắn mà thôi”.
Lâm Nhất khẽ giọng nói.
“Ngươi đắc tội chết với Lãnh Dật như vậy, cũng không biết lúc nào tốt lúc nào xấu. Sư phụ hắn ta U Vân lão quỷ nổi tiếng bao che. Nếu lầu Huyết Vũ thật sự cử cao thủ đối phó ngươi, ít nhiều cũng sẽ kiêng dè thư viện Thiên Phủ bọn ta. Nhưng lão quỷ đó xuất thân tà tu, ông ta mà ra tay thật thì sẽ không kiêng nể gì”.
Liễu Vân Yên nhìn về phía hắn, hơi lo lắng nói.
Người phụ nữ này lại quan tâm đến mình khiến Lâm Nhất cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Vậy phải làm sao?”
Bạch Vân ở bên cạnh lập tức sốt ruột.
“Dễ thôi, nếu thật sự có lòng thì gia nhập thư viện Thiên Phủ chúng ta đi. Với thiên phú của ngươi sớm muộn cũng trở thành đệ tử nòng cốt, địa vị còn cao hơn chấp sự khách khanh gì đó”.
Trong mắt Liễu Yên Vân lóe lên ý cười, chiêu mộ Lâm Nhất, nói tiếp: “Nhắc tới, ngươi cũng có nghiên cứu về linh văn đúng không? Gia nhập thư viện Thiên Phủ bọn ta khá phù hợp, chắc chắn sẽ có chỗ cho ngươi phát huy”.
“Hay quá, Lâm đại ca lại hiểu biết cả linh văn”.
Bạch Vân kinh ngạc thốt lên.
Liễu Vân Yên gật đầu, đưa ngón tay chỉ về phía trước: “Nhìn thấy mảng sương mù màu tím đó không? Hồ Tử Vân bên dưới sương mù chính là nơi kim liên Tử Hỏa sinh trưởng”.
Nhìn theo hướng nàng ta chỉ, Lâm Nhất thầm nghĩ đúng là không còn xa nữa.
Với thực lực của bọn họ, nếu gặp phải trở ngại, nhiều lắm nửa ngày là có thể giết đến đó.
“Nhưng vì sao những người khác lại không đi nữa?”
Bảo vật gần ngay trước mắt mà bọn họ lại không có động tĩnh gì, thật là kì quái.
“Hồ Tử Vân được tạo thành từ dịch thể điện và dung nham, sương mù lan tràn kia cũng ngập tràn sức mạnh lôi và hỏa. Nếu ở trong đó, sơ sẩy một chút là sẽ bị thiêu cháy, chết không còn xác, bọn họ đều đang đợi sương mù tan rồi mới xuất phát”.
Bên cạnh có đệ tử của thư viện Thiên Phủ lên tiếng giải thích.
Hóa ra là vậy, hồ nước tạo thành từ dịch thể điện và dung nham cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Hễ là nơi thiên tài địa bảo sản sinh sẽ có yêu thú bảo vệ, có lẽ hồ Tử Vân này cũng không ngoại lệ”.
Không bao lâu nữa sẽ là một trận long tranh hổ đấu, đương nhiên Lâm Nhất phải tìm hiểu về hồ Tử Vân nhiều hơn.
“Trong hồ Tử Vân thì không có, nghe nói dưới đáy hồ có một con yêu thú cảnh giới Âm Huyền đại thành cấp bá chủ, nhưng đã hơn một trăm năm nay không hiện thân, có lẽ là đã độ kiếp thất bại. Ngược lại, trên đường đến hồ Tử Vân e là sẽ gặp phải không ít yêu thú cản trở”.
Liễu Vân Yên nhìn quanh, trừ cao thủ tụ tập ở các nơi ra, sâu trong rừng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thú gầm đáng sợ.
Số yêu thú này là biến số cuối cùng trên đường tiếp cận hồ Tử Vân.
Nếu ai xui xẻo, gặp phải yêu thú quá mạnh thì kế hoạch tranh đoạt kim liên Tử Hỏa sẽ thất bại ngay lập tức.
“Đúng rồi”.
Liễu Vân Yên nhớ tới chuyện gì đó, vừa quan sát Lâm Nhất vừa nói: “Một nghìn viên linh ngọc tam phẩm của tên đó thật sự bị ngươi thu vào túi rồi sao?”
“May mắn mà thôi”.
Lâm Nhất khẽ giọng nói.
“Ngươi đắc tội chết với Lãnh Dật như vậy, cũng không biết lúc nào tốt lúc nào xấu. Sư phụ hắn ta U Vân lão quỷ nổi tiếng bao che. Nếu lầu Huyết Vũ thật sự cử cao thủ đối phó ngươi, ít nhiều cũng sẽ kiêng dè thư viện Thiên Phủ bọn ta. Nhưng lão quỷ đó xuất thân tà tu, ông ta mà ra tay thật thì sẽ không kiêng nể gì”.
Liễu Vân Yên nhìn về phía hắn, hơi lo lắng nói.
Người phụ nữ này lại quan tâm đến mình khiến Lâm Nhất cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Vậy phải làm sao?”
Bạch Vân ở bên cạnh lập tức sốt ruột.
“Dễ thôi, nếu thật sự có lòng thì gia nhập thư viện Thiên Phủ chúng ta đi. Với thiên phú của ngươi sớm muộn cũng trở thành đệ tử nòng cốt, địa vị còn cao hơn chấp sự khách khanh gì đó”.
Trong mắt Liễu Yên Vân lóe lên ý cười, chiêu mộ Lâm Nhất, nói tiếp: “Nhắc tới, ngươi cũng có nghiên cứu về linh văn đúng không? Gia nhập thư viện Thiên Phủ bọn ta khá phù hợp, chắc chắn sẽ có chỗ cho ngươi phát huy”.
“Hay quá, Lâm đại ca lại hiểu biết cả linh văn”.
Bạch Vân kinh ngạc thốt lên.